Saturday, April 17, 2010

BÌNH YÊN KHÔNG THỂ LÀ THỨ CÓ THỂ XIN CHO !

Hầu chuyện với ông Dương Đức Quảng

Tôi chăm chú đọc bài “ Xin cho hai chữ bình yên” ( * ) của ông Dương Đức Quảng viết trên Blog của ông và được nhiều bạn đọc chú ý trong đó có tôi. Tôi muốn được thưa chuyện lại với ông bởi, tôi biết ông là người đã lớn tuổi, hình như đã cập kề cái ngưỡng “ cổ lai hy”…

Ảnh: Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng (thứ 4, hàng trước, trái sang), nhà báo Dương Đức Quảng (thứ 3, hàng trước, trái sang), sát cạnh Thủ tướng dưới chân cột cờ Lũng Cú trong chuyến thăm Hà Giang 19/1/2010.( Nguồn: Blog Dương Đức Quảng )

Tôi biết ông Dương Đức Quảng nguyên là Vụ trưởng Vụ Thông tin Báo chí của Văn phòng Chính phủ thời ông Võ Văn Kiệt làm Thủ tướng; có thời ông được coi là tham mưu số 1 cho nguyên thủ quốc gia về mặt thông tin, ngôn luận…Chính vì vậy thấy cần phải bày tỏ suy nghĩ, chính kiến của mình về một số ý kiến của ông Dương Đức Quảng là việc cần thiết.Chúng tôi suy ngẫm rất kỹ về các ý kiến sau đây của ông Dương Đức Quảng:

Việc xác định bạn và thù trong đường lối đối ngoại là cực kỳ quan trọng, không thể vì một sự “bức xúc” nào đó mà xác định bạn thành thù và ngược lại, không vì một sự “hảo hảo” nào đó mà biến kẻ thù thành bạn. Song, tôi nghĩ, có nhiều mối quan hệ đối ngoại mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu hết những điều phức tạp của nó, mới có đủ thông tin để xử lý các tình huống mà người “ngoại đạo” không biết được.

( Đoạn này chắc ông muốn nói dân chơi Blog vỉa hè thì biết chi về chuyện chính trường, đối nội-đối ngoại mà tham gia ? )

…Vì thế, đọc một số bài viết trên mạng của người này người khác quá bức xúc, chỉ muốn “chiến” với Trung Quốc trước một số hành động của họ đối với ta gần đây, nhất là bắt giữ tàu thuyền và ngư dân của ta đánh cá trên vùng biển Hoàng Sa…, dù cũng bức xúc không kém, tôi vẫn cầu trời khấn phật rằng đừng có vì những việc này mà “chiến” thật với Trung Quốc. Tình thế đất nước hiện nay không phải là lúc “ngàn cân treo sợi tóc” như đã từng xảy ra, nên càng cần học Bác Hồ trong các đối sách với Trung Quốc, làm sao cho quan hệ hai bên tốt đẹp, tránh để xảy ra đụng độ chứ đừng nói là chiến tranh giữa hai nước như trước đây. Nếu không khéo thì có khi lại mắc mưu của thế lực này, thế lực khác chỉ muốn Việt Nam không được yên ổn để xây dựng và phát triển.Còn tôi, tôi chỉ xin cho hai chữ bình yên…”

Trước hết ngay cả thông tin báo chí, ngôn luận cũng chỉ là phương tiện thông tin bằng lời nói, bằng bài viết và bắng mạng internet; chức năng của nó là thông tin, sức mạnh và cái đích của nó cao nhất là tạo dư luận nhằm gây áp lực lên một bộ phận nào đó trong xã hội. Thông tin báo chí là người cầm cương dư luận chứ không phải là đội quân đề ra quyết sách, cầm cương chính trường; Việc này thuộc thẩm quyền của các cơ quan chính trị, nhà nước, chính phủ, đảng phái chính trị…

Do vậy chính thể nào, chính phủ nào quá lo sợ đội quân thông tin báo chí quá mạnh, tức là chính phủ đó,chính thể đó thật sự yếu kém và có quá nhiều thối nát bên trong; do vậy nên sợ bị sụp đổ bởi một vài làn gió thoảng qua...

Kể cả báo chí chính thống mà Bộ trưởng Lê Doãn Hợp dán nhãn cho là “lề phải” ấy cũng chỉ dừng lại mốc định giới đó; còn Blog, những trang Website cá nhân vẫn được xếp vào diện “lề trái”, là thứ nằm ở vỉa hè thông tin, làm gì có quyền can dự vào một quyết sách nào đó của chính quyền hay của một đảng phải chính trị nào? Tất nhiên nói vậy không có nghĩa thông tin blog hoàn toàn là những thông tin tầm phào, vỉa hè, không ai để ý tới…Có những blog cá nhân hiện nay có lượng người truy cập hàng ngày cao hơn rất nhiều các tờ báo “ lề phải “ sống bằng “ bầu vú “ ngân sách dưới nhiều dạng thức khác nhau.

Vừa qua thế giới Blog đã làm được một số chuyện mà báo chí lề phải không làm được: Đó là những ý kiến phản biện quyết liệt về Dự án khai thác bauxite Tây Nguyên. Tất nhiên Chính phủ vẫn cứ triển khai nhưng dư luận không thể không đếm xỉa tới các ý kiến được xếp vào “ lề trái “ này và rồi lịch sử sẽ chứng minh ai đúng, ai sai! Rồi vụ ông Đào Duy Quát đăng tin của mạng Trung Quốc trên Báo điện tử Đảng Cộng sản Việt Nam vô tình hay hữu ý xác nhận Hoàng Sa và Trường Sa là của Trung Quốc. Nếu không có đám blog “ bóc mẽ “ chuyện này ra thì ông Đào Duy Quát chắc còn tiếp tục tung hoành trên các diễn đàn để thuyết giảng về lập trường quan điểm nọ kia. Chí ít dân Blog cũng đã buộc Bộ Thông tin Truyền thông xử phạt Báo điện tử Đảng Cộng sản Việt Nam 30 triệu đồng; Ban Tuyên giáo thi hành kỷ luật hình thức khiển trách Tổng Biên tập Đào Duy Quát, một việc hy hữu vì ông vừa nhận Huân chương Độc lập hạng Nhì trước khi cho đăng bài báo kể trên trên Báo Điện tử Đảng Cộng sản Việt Nam?

Rồi việc một số người ở Quảng Ninh sang tham dự lễ dâng hương miếu Phục Ba Tướng quân Mã Viện ở Đông Hưng không chỉ lần đầu, nếu không được giới blog nhanh nhảu tố lên thì cái lễ này chắc còn được nhiều bà con Quảng Ninh tham gia đều đều.

Hay vụ cái công văn 218 của Ủy ban nhân dân tỉnh Lạng Sơn, nếu không có đám Blog tấu lên thì làm sao cư dân mạng biết được trình độ chính trị của các quan chức Lạng Sơn nó non kém như thế nào, trong bối cảnh chính trị phức tạp trong quan hệ Việt-Trung hiện nay.

Ông Dương Đức Quảng, nhà báo Nguyễn Vĩnh, nhà ngoại giao Dương Đăng Dy biết rõ Hữu Lũng ở đâu và các liệt sĩ Trung Quốc này chết trong thời kỳ nào là do các vị này là người trong cuộc, làm việc trại những cơ quan chính phủ cao cấp. Theo như người viết bày này biết: loại thông tin nói về sự giúp đỡ của Trung Quốc về quân sự cho Việt Nam, nhất là sự giúp đỡ về người chỉ được đưa đậm và cụ thể trước năm 1975, còn sau 1975 các thông tin này đều đưa chung chung và xếp vào diện nhạy cảm và ít khi đưa.

Do vậy khi thông tin này được UBND tỉnh Lạng Sơn đưa lên mạng, làm sao người dân ở những vùng như Quảng Ngãi, Quảng Nam, những thế hệ sinh năm 1975 biết được Hữu Lũng là đâu, bộ đội Trung Quốc sang đây làm gì và vì sao lại hy sinh ? Người dân Việt Nam biết đến Lạng Sơn nhiều nhất đó là: địa danh đẫm máu trong những cuộc giao tranh giữa bộ đội ta và bộ đội Trung Quốc trong mùa xuân 1979.

Do vậy thông tin này đã gây hiểu lầm là điều tất yếu !

Ai dám đảm bảo trong đoàn Cựu chiến binh Trung Quốc sang tảo mộ trong tiết thanh minh tại Lạng Sơn lần này có các tên lính đã từng sang bắn giết ở Lạng Sơn mùa xuân 1979 ké vào ? Tất nhiên chúng ta cũng không thể phân biệt và cản trở việc trà trộn, ké vào này. Liệu 3 cơ quan chức năng của tỉnh Lạng Sơn: Sở Ngoại vụ, Sở Lao động Thương binh và Xã hội và UBND huyện Hữu Lũng tổ chức đón tiếp trọng thị này nếu chẳng may có kẻ đã bắn và đốt nhà đồng bào Lạng Sơn thì đó không chỉ là “ kính chẳng bõ phiền…” mà còn làm đau lòng các vong linh liệt sĩ đã hy sinh ở Lạng Sơn…Bởi vì đám cựu chiến binh này tội gì không tranh thủ chuyến du lịch miễn phí lại được đón tiếp trọng thị mà ké vào ít suất…

Do vậy, việc các blog xúm vào làm rầm rĩ vụ này lên không hoàn toàn mang mục đích, động cơ tung tin xấu, thất thiệt; vì bản chất thông tin là thông tin. UBND tỉnh Lạng Sơn vốn quen gửi công văn cho các cơ quan nội bộ nên tưởng rằng đây là những thông tin mà mọi người đã quán triệt, đã biết rõ như ý kiến của ông Dương Đức Quảng. Thế nhưnng khi đã lên mạng thì tình hình lại khác. Do vậy, giới Blog đã một lần góp ý tốt cho không chỉ Lạng Sơn mà cả các cơ quan công quyền khác. Không phải cơ quan nào khác mà chính Văn phòng Chính phủ đã có lần sửng sốt trước công văn của một Bộ nọ đề: Kính gửi: “Chó” Thủ tướng…; điều này đã được đích danh ông Phó Thủ tướng bị coi là “ Chó” này kể trong một buối hội nghị ngành…

Xin trở lại vấn đề về thái độ trong quan hệ với Trung Quốc nên như thế nào cho đúng mực, ông Dương Đức Quảng có đưa các kinh nghiệm quan hệ với Trung Quốc của ông Hồ Chí Minh. Nhân ông Dương Đức Quảng nhắc đến Hồ Chí Minh, chúng tôi cũng xin viện dẫn tới Hồ Chí Minh trong các vấn đề đối ngoại.

Chúng ta chắc không ai quên lời kêu gọi Toàn Quốc kháng chiến năm 1946 và Lời kêu kêu gọi 17/7/1966 của Chủ tịch Hồ Chí Minh:” Chúng ta muốn hoà bình, chúng ta đã nhân nhượng. Nhưng chúng ta càng nhân nhượng, thực dân Pháp càng lấn tới, vì chúng quyết tâm cướp nước ta một lần nữa. Không! Chúng ta thà hy sinh tất cả, chứ nhất định không chịu mất nước, nhất định không chịu làm nô lệ!...”; “Chiến tranh có thể kéo dài 5 năm, 10 năm, 20 năm hoặc lâu hơn nữa. Hà Nội, Hải Phòng và một số thành phố, xí nghiệp có thể bị tàn phá, song nhân dân Việt Nam quyết không sợ! Không có gì quý hơn độc lập, tự do. Đến ngày thắng lợi, nhân dân ta sẽ xây dựng lại đất nước ta đàng hoàng hơn, to đẹp hơn!”

Trong các quan hệ đối ngoại, Chủ tịch Hồ Chí Minh chỉ chủ trương nhân nhượng, tranh thủ khi còn có khả năng nhân nhượng và tranh thủ được; điều này tùy thuộc vào bối cảnh và hoàn cảnh lịch sử cụ thể: Dĩ bất biến ứng vạn biến. Do đó, không thể lấy kinh nghiệm của Hồ Chí Minh trong giai đoạn, hoàn cảnh lịch sử này để áp dụng vào hoàn cảnh lịch sử khác. Không thể lấy các bài học kinh nghiệm trong quan hệ đối ngoại với Trung Quốc trong thời kỳ Hồ Chí Minh đang sống để lấy làm khuôn mẫu để ngầm ý chê thời ông Lê Duẩn hơi cứng nhắc, hơi tả, là "máu chiến" dẫn đến cuộc chiến tranh đáng tiếc 1979 là một sự viễn dẫn sai. Cuộc chiến tranh biên giới 1979 thực chất đã được " lập trình " ở Bắc Kinh. Tôi viết như thế này không biết có đúng ý của Dương Tiên sinh không ? Hay Dương Tiên sinh có ý khác ?!

Chính trong thời kỳ năm 1979, Đại tướng Võ Nguyên Giáp, nhà quân sự chính trị được xếp vào hàng chín chắn và trong sáng bậc nhất đã có bài viết hùng hồn kêu gọi quân dân Việt Nam kiên quyết đánh trả và đánh thắng bọn bành trướng xâm lược.

”Tình thế đất nước hiện nay không phải là lúc “ngàn cân treo sợi tóc” như đã từng xảy ra, nên càng cần học Bác Hồ trong các đối sách với Trung Quốc, làm sao cho quan hệ hai bên tốt đẹp, tránh để xảy ra đụng độ chứ đừng nói là chiến tranh giữa hai nước như trước đây. Nếu không khéo thì có khi lại mắc mưu của thế lực này, thế lực khác chỉ muốn Việt Nam không được yên ổn để xây dựng và phát triển.Còn tôi, tôi chỉ xin cho hai chữ bình yên…”

Theo chúng tôi, đất nước nếu chưa rơi vào tình cảnh“ ngàn cân treo sợi tóc” nhưng, nếu có dùng ngàn sợ tóc để treo ngàn cân thì nguy cơ không nhỏ hơn. Về ý kiến trên của ông Dương Đức Quảng khiến cho chúng tôi chợt liên hệ tới một số kẻ đang nhân danh: sự đồng thuận, nhân danh sự nhạy cảm trong các quan hệ đối nội, đối ngoại, để tìm cách đả kích, bóp mồm, bóp miệng, chụp mũ cho những ý kiến tỏ ra bức xúc, lo lắng thành tâm với các vấn đề liên quan tới số phận sống còn của dân tộc là gây rối nội bộ.

Chính ông Đào Duy Quát cũng đã có lần huấn thị các nhà báo: Đưa tin về Trung Quốc như thế thì có lợi gì, có lợi gì ? Chắc đưa tin như Báo điện tử ĐCSVN của ông mới là có lợi chăng, nếu thế thì:”Lợi thì có lợi nhưng răng không còn …” Không biết ông Đào Duy Quát có còn cảm thấy đau răng nữa không?

Ảnh: Ông Dương Đức Quảng và ông Đào Duy Quát hình như đang đau răng...

Theo tôi, cần phải hết sức cảnh giác về những ý kiến tương tự kiểu như ý kiến của ông Dương Đức Quảng, ông Đào Duy Quát. Biết đâu đó chính là luận điệu đang tìm cách tác động vào “bên trong” và “bên trên” gây nên những cú “tự diễn biến” như nhận định trong một bài viết “ Làm thất bại chiến lược diễn biến hòa bình: Phòng chống “ tự diễn biến” từ bên trong và bên trêncủa Tiến sĩ Lê Văn Bảo đăng trên báo Quân đội nhân dân số ra ngày 4/4/2010. Rất mong Lê Tiến sĩ tham gia thẩm định hộ vụ này...

Sự bình yên, độc lập, tự chủ, tự do, các giá trị dân chủ, nhân quyền của cả một dân tộc cũng như của từng cá nhân không bao giờ là thứ có thể xin cho được. Người Việt Nam muôn đời nay chưa bao giờ tiếp nhận được sự bao cấp này từ bất cứ đâu các giá trị kể trên! Biết đâu ông Dương Đức Quảng và ông Đào Duy Quát được ban ân sủng ngoại lệ này từ bên trong, bên trên và bên ngoài nữa chăng ?!

Phạm Viết Đào.

( * ) http://vn.myblog.yahoo.com/dd_quang1945

http://vn.360plus.yahoo.com/phamvietdaonv/article?mid=4715

Chính Đảng Viên CSVN Đòi Bỏ Chủ Nghĩa Mác LêNin


Lý Đại Nguyên

Lần hội nghị thứ 12 của Ban Chấp Hành Trung Ương đảng Việtcộng khóa X, bế mạc ngày 28/03/2010, đã hoàn tất các dự thảo văn kiện cho Đại Hội XI của đảng Việtcộng, trong đó đảng vẫn kiên định các nguyên tắc xây dựng đảng trên cơ sở chủ nghĩa Mác Lênin và tư tưởng Hồ chí Minh, được thể hiện ra Cương Lĩnh xây dựng đất nước trong“thời kỳ quá độ lên Chủ Nghĩa Xã Hội”. Thì ngày 02/04/10 phóng viên Mạc Lâm của đài RFA phỏng vấn tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ, một đảng viên trí thức Việtcộng, về bài viết của ông đã được phổ biến rộng rãi, nhằm phân tích việc:“Nên từ bỏ chủ nghĩa Mác Lênin để thay vào đó là chủ nghĩa Dân Tộc”. Theo TS. Thọ thì:“Nếu đảng không lấy chủ nghĩa dân tộc làm nền tảng tư tưởng thì cái chủ nghĩa Mác-Lênin sẽ bằm nát đảng ra, Với những mũi nhọn tấn công từ phiá ngoài, nó chỉ cần đánh vào cộng sản và tham nhũng là chết rồi, là tan đảng rồi”.“Thực chất công cuộc đổi mới là chúng ta dám phá bỏ những luận điểm cơ bản nhất của chủ nghĩa Mác-Lênin, đó là đấu tranh giai cấp, toàn bộ Mác là muốn giai cấp công nông là người đào mồ chôn chủ nghĩa tư bản, thì cái đó là chúng ta phản bội lại chủ nghĩa Mác-Lênin trong thời đổi mới này, cho nên mới được như ngày nay”.

Ông giải thích thêm:“Thế thì cái công cuộc đổi mới đang tiến hành, tức là chúng ta càng phát triển cái nền kinh tế nói là kinh tế xã hội chủ nghĩa, nhưng mà thực chất là kinh tế tư bản chủ nghĩa, có nghĩa là càng đổi mới thì càng phá bỏ chủ nghĩa Mác-Lênin, thế mà cái chủ nghĩa Mác-Lênin vẫn được ghi vào điều lệ là nền tảng tư tưởng, vì thế nên là có một cái mâu thuẫn đảng bị chia ra làm ít nhất là có hai phe: Phe thứ nhất bảo vệ chủ nghĩa Mác-Lênin, phe thứ hai là không quan tâm đến sự thắng thua của chủ nghĩa Mác-Lênin, mà tất cả vì dân giầu, nước mạnh, tất cả vì dân tộc và cái quyền lợi kinh tế nữa chứ”….“Tôi có thể khẳng định là ngay trong Bộ Chính Trị đã có sự phân rã, nếu chúng ta còn giữ chủ nghĩa Mác-Lênin làm nền tảng tư tưởng. Chủ nghĩa Mác-Lênin này nó làm cho chúng ta nhầm lẫn giữa ý thức hệ và dân tộc, ý thức hệ dân tộc và ý thức hệ tư tưởng”.

Thực ra chủ nghĩa Mác-Lênin và ngay cả tư tưởng Hồ Chí Minh nữa đối với Việtcộng nó cũng chỉ là cái phao rách nát, dù biết đã hết thời, mà bọn cầm đầu Việtcộng không dám bỏ, vì khi còn dùng cái tên đảng cộng sản để bám lấy chính quyền độc đảng, độc tài, tham nhũng, và phải dựa Trungcộng để yên tâm bóc lột dân thì không dám nghĩ tới chủ nghĩa dân tộc cũng dễ hiểu thôi. Chủ Nghĩa Dân Tộc tối kỵ đối với quan thầy Bắckinh. Vì chỉ có Trungcộng mới được quyền phát huy tinh thần Dân Tộc Đại Hán của Trunghoa, còn các nước đàn em như Việtcộng, mà dùng chủ nghĩa dân tộc làm nền tảng tư tưởng thì lập tức xuất hiện ngay mối thù truyền kiếp “Một Ngàn Năm nô lệ giặc Tầu, và bao nhiêu cuộc khởi nghĩa chống xâm lăng Phương Bắc với những chiến thắng lẫy lừng cuả các anh hùng dân tộc. Thế rồi giải thích làm sao với toàn dân, khi bọn cầm đầu Việtcộng ký dâng đất, hiến biển, nhường đảo, cúng tài nguyên, núi rừng cho Trungcộng khai thác, rồi trơ mắt ra nhìn những ngư dân Việtnam bị Trungcộng sát hại, bắt chuộc khi hành nghề ngay trên phần lãnh hải của Tổ Quốc. Nhất là việc toàn dân, toàn quân, toàn đảng đều nhìn rõ bọn cầm đầu Việtcộng đảng ngoan ngoãn thực hiện kế hoạch xâm lăng êm đềm của Bắckinh, nhằm “Hán Hóa toàn diện Việt Nam”. Chính vì vậy mà Việtcộng không dám bỏ chủ nghĩa Mác-Lê chết tiệt và tư tưởng nô lệ ngoại bang của Hồ Chí Minh.

Chỉ tội nghiệp cho những đảng viên khoa bảng như tiến sĩ Đổ Xuân Thọ, tiến sĩ Lê Đăng Doanh, giáo sư Tương Lai… cố công góp ý kiến, và những đảng viên còn tình tự dân tộc lo cho vận mệnh đất nước, nhưng bọn Trung Ương đảng Việtcộng khóa X, họ vừa mù, vừa điếc, lại vừa câm, họ đang bắt toàn đảng, toàn quân, toàn dân phải mù, câm, điếc như họ. Dù sao, phải nhận một điều, những phát biểu công khai của những người quan tâm tới tình hình đất nước hiện nay, nhất là dám nói huỵch toẹt ra như tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ, điều đó chứng tỏ trong hàng ngũ đảng viên đang thực sự có “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”.

Khiến cho Lê Văn Bảo phải viết bài bình luận trên tờ Quân Đội Nhân Dân: Làm Thất Bại Chiến Lược “Diễn Biến Hòa Bình”. Phòng chống “tự diễn biến” từ bên trong và bên trên. Bài bình luận viết:“Thực hiện chiến lược“Diễn Biến Hòa Bình” chống phá cách mạng nước ta, chủ nghĩa đế quốc và các thế lực thù địch đã và đang đẩy mạnh nhiều hoạt động thâm độc, nhằm thúc đẩy “tự diễn biến”,“tự chuyển hóa” gây chia rẻ, mất đoàn kết từ bên trong nội bộ Đảng và Nhà Nước ta; khi thời cơ đến chúng sử dụng tổng hợp các biện pháp cả vũ trang và phi vũ trang; kết hợp “nội công, ngoại kích”, trong đánh ra, ngoài đánh vào, xóa bỏ vai trò lãnh đạo của đảng, tiến tới xóa bỏ chế độ xã hội chủ nghĩa, chuyển hóa Việtnam theo con đường tư bản. Đặc biệc trong thời điểm hiện nay, khi đảng đang tiến hành các bước chuẩn bị cho Đại Hội XI thì thủ đoạn thúc đẩy“tự diễn biến’ càng được chúng thực hiện ráo riết”.

Sau khi đưa ra bằng chứng về những bài học tan rã của Liênxô và các nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu, bài bình luận chuyển vào hiện tình Việtnam:“Trên thực tế, trong nội bộ các tổ chức đảng, cơ quan nhà nước hiện nay có một bộ phận cán bộ, đảng viên suy thoái về tư tưởng, chính trị, phai nhạt lý tưởng cách mạng, thiếu niềm tin vào sự lãnh đạo của đảng, vào con đường đi lên và công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội. Có một số cán bộ, đảng viên trước đây từng giữ cương vị, trọng trách trong cơ quan đảng, chính quyền nay có những ý kiến lệch lạc, nhìn nhận, phê phán lịch sử thiếu khách quan, toàn diện; đòi đa nguyên, đa đảng theo mô hình dân chủ phương Tây; cổ súy cho những mô hình xã hội xa rời thực tiễn Việtnam v.v Hiện nay, với kinh nghiệm thúc đẩy “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” làm sụp đổ các nước xã hội chủ nghĩa trên thế giới, các lực lượng thù địch đang ráo riết thúc đẩy “tự diễn biến” đối với các nước xã hội chủ nghĩa còn lại, trong đó có Việtnam… Mảnh đất màu mỡ nhất để chúng thực hiện “tự diễn biến”, “tự chuyễn hóa” là tình trạng tiêu cực, tệ quan liêu, tham nhũng, lãng phí trong bộ máy đảng, nhà nước chưa đẩy lùi, ngăn chặn; kỷ luật, kỷ cương trong đảng, trong cơ quan nhà nước còn nhiều mặt buông lỏng; công tác nghiên cứu lý luận chưa giải đáp có căn cứ khoa học, thuyết phục những vấn đề mà thực tiễn đặt ra; Một bộ phận cán bộ, đảng viên, kể cả một số cán bộ chủ trì… thiếu kiên định, vững vàng, phẩm chất và năng lực hạn chế, thiếu tu dưỡng rèn luyện, chạy theo lợi ích cá nhân”.

Chỉ cần đọc bài bình luận trên đây, cũng thấy được số phận của đảng Việtcộng và chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa đã hết cứu vãn. Vì đảng không thấy đường đi, đảng viên không tin vào lãnh đạo, nội bộ vô kỷ cương, hủ hóa, tham ô… quân, dân oán ghét, thế giới khinh khi… Những người đấu tranh Dân Chủ ở trong nước, và ở Hải Ngoại chỉ cần đẩy mạnh công cuộc Đòi Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền, đừng để vướng vào những giải pháp nhất thời ở giai đoạn chuyển tiếp này, rồi tự rơi vào vòng chống báng nhau về chuyện “bán lúa non” là Việtnam sớm có Dân Chủ Hóa thôi.

Little Saigon ngày 06/04/2010.

http://honvienxu.multiply.com/journal/item/170/170

Thư Gửi Chị - Một Nữ Anh Hùng Dân Tộc

Chị Lê Thị Công Nhân kính mến!

Xin cho em được gọi chị với cái tên kính trọng như vậy.

Có lẽ chị sẽ bất ngờ khi đọc những dòng này vì chị em ta chưa từng gặp mặt. Nhưng những việc chị làm đã hoàn toàn thuyết phục được em, và vô tình, giờ đây em rất hãnh diện khi được đứng cùng “chiến tuyến” với chị trong công cuộc đấu tranh cho cái xấu, cái sai của xã hội.

Em biết chị là một luật sư công tâm, có trình độ – là thành viên của Đoàn Luật sư Hà Nội, hội viên Hội Luật sư Quốc tế – có tâm huyết, là một nhân tài đặc biệt, một hạt ngọc hiếm của xã hội. Em cảm thấy việc chị bị bỏ tù suốt 3 năm trời, với một lời kết tội không sao giải thích nổi vì thiếu bằng chứng hiển nhiên: “âm mưu lật đổ chính quyền”(!). Chỉ có một chính quyền mất tự tin, luôn lo sợ trước sự khinh thường và phẫn nộ của nhân dân, mới hành xử một cách mù quáng, vùi dập hạt ngọc quý hiếm của dân tộc xuống tận bùn đen bất công như vậy.
Hẳn là giờ này, chị đang quay quần với người thân khi trở về ngôi nhà thân yêu của mình, được gặp lại những cảnh vật và con người quen thuộc sau cả ngàn ngày xa cách, bị giam cầm và trấn bức trong “nhà tù nhỏ” của chế độ cộng sản “của dân, do dân, vì dân”.

Em cứ suy nghĩ không biết giờ này trong lòng chị đang buồn hay vui?

Chắc hẳn chị sẽ vui, vì được trở lại nơi chị đã sống, có mẹ, có người thân, có ngôi nhà ấm cúng của mình sau những tháng ngày đày đọa trong tù.

Nhưng, chắc hẳn chị sẽ buồn, vì ngày chị ra đi cách đây đã 3 năm và ngày chị trở lại hôm nay, vẫn một không khí ngột ngạt, bụi bặm và ngày càng “ngột ngạt” hơn thế.

Chắc hẳn chị sẽ buồn hơn, vì khi chị đi, những cái gọi là “dự án”, “kế hoạch” khai thác, bán đổ bán tháo tài nguyên, đất đai của ông cha ta chưa bị “lộ sáng” để chị đau lòng. Ngày chị trở về, mọi thứ đã phơi bày ra trước mắt. Bọn bành trướng Trung Quốc đã đưa người vào tận mái nhà Tây Nguyên dưới nhiều hình thức. Ngoài biển, Hoàng Sa đã mất từ lâu, Trường Sa cũng đang nằm trong tay bọn bành trướng, nhiều ngư dân đánh cá trên vùng biển nước mình bị cấm ngang nhiên, bị bắt giữ, bị đánh đập tàn nhẫn.

Có thể chị ngạc nhiên chăng và hỏi: “Vậy vai trò của nhà nước để đâu?” Cũng xin nhắc lại với chị rằng nhà nước “của chúng ta” cũng đã phản ứng–phản ứng bằng cái băng cassete cũ do người phát ngôn Bộ Ngoại giao tua lại“Việt Nam có đầy đủ bằng chứng…” vậy là xong.

Giờ đây, nhà nước ta luôn kêu rất to rằng “đất đai thuộc nhà nước quản lý” rất hùng hồn, rất đanh thép, rất kiên quyết. Nhưng những lời đanh thép đó chỉ dùng khi nhà nước muốn cướp đất của nông dân, của tôn giáo, của nhà thờ… Còn khi bọn bành trướng đại Hán ngang nhiên xâm lược lãnh thổ, thì nhà nước “của chúng ta” nhũn như con chi chi. Họ không dám lên tiếng, họ không dám mạmh mồm, họ chỉ dám “giao thiệp”… hầu như “nhà nước ta” đã không còn “quản lý” những nơi đó.

Chị kính mến,

Những điều đó, em tin sẽ làm chị đau lòng hơn dù chị đã được ra khỏi nhà tù nhỏ.

Những ngày chị đi tù, muôn vạn ánh mắt dõi theo chị từng tin tức nhỏ, từng diễn biến xảy ra với chị trong nhà tù. Một nữ nhi mỏng manh, chân yếu tay mềm làm sao đối đầu được với muôn vàn mưu gian quỷ kế của nhà nước và nhà tù cộng sản.

Nhưng, ra khỏi nhà tù nhỏ, chị lại được chứng kiến những màn bi hài kịch của một nhà tù lớn. Ở đó chị sẽ thấy “đảng quang vinh” của chúng ta đã làm gì để xứng đáng là “đội quân tiên phong”. Trên trang ngôn luận, tiếng nói chính thức của đảng đã công nhận rằng Biển Đông là của Trung Quốc, trang web thương mại Việt Trung mà Tổng bí thư, Chủ tịch nước hể hả bấm nút cũng ghi rõ ràng như vậy. Rừng đầu nguồn đang bị “thuê” hàng trăm ngàn hecta, Tây Nguyên vẫn cứ rước giặc Tàu vào ngồi chễm chệ, hàng Tàu độc hại vẫn tràn ngập đầu độc nhân dân ta.

Báo chí nhà nước, truyền thông nhà nước rặt một giọng hùa theo chính sách bán nước và phụ họa lũ cướp nước. Những tiếng nói cất lên vì lòng yêu nước, vì sự trung thành, vì sự thật… nhanh chóng được mời vào ngồi chơi và nghỉ ngơi trong các nhà tù nhỏ…

Người dân ngày càng lầm than, giá cả tăng chóng mặt, lạm phát ngày càng cao, đội ngũ thất nghiệp ngày càng lớn, cuộc sống người dân ngày càng bị đe dọa đủ mặt… và đảng ngày càng giàu, quan chức của đảng ngày càng béo.

“Đảng quang vinh” của chúng ta, ngày càng thể hiện đúng bản chất của mình, “hèn với giặc, hung hãn với dân”. Những vụ việc liên quan đến đất đai của nhân dân, hẳn chị không được chứng kiến lực lượng hùng hậu, hung hãn vô cùng của ngàn trùng điệp điệp cảnh sát, chó và công an với đủ thứ vũ khí được tậu từ tiền của nhân dân đóng góp để trấn áp và để cướp bằng được. Những vụ Tòa Khâm sứ, Thái Hà, Tam Tòa, Loan Lý, Bát Nhã, Đồng Chiêm… là những minh chứng hùng hồn và cụ thể.

Chị cũng sẽ thấy được những hạ sách mà đảng ta đã sáng tác ra để quần chúng nhân dân tự tiêu diệt nhau với kế “dùng nhân dân đánh nhân dân” bằng một lực lượng mới. Đó là “quần chúng tự phát”. Những ngón võ bẩn đó chỉ duy nhất là giữ bằng được cái ghế quyền lực trên đầu trên cổ nhân dân để mà kiếm, để mà cướp, để vinh thân phì gia, kệ vận mệnh đất nước đến đâu thì đến, mất còn không cần biết.

Ngày chị đi…

Những điều trên đây lẽ ra không nên nói với chị giờ này, để dù sao cũng nên mang đến cho chị những niềm vui nho nhỏ sau cả ngàn ngày xa cách. Nhưng sự đời nhiều khi là vậy, muốn cũng chẳng đặng dừng, thích cũng không thể nào im. Vì vậy những điều đó có thể làm chị buồn nhưng là thực tế.

Ngày chị đi, các anh Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Trần Huỳnh Duy Thức… cũng đã phải “theo bước” bởi tấm lòng yêu nước quả cảm.

Nhưng cũng đã có những điều khác hơn ngày chị ra đi, như những tín hiệu của cánh én báo mùa xuân.

Sự đời là con giun xéo lắm cũng quằn, nhân dân chịu đựng chỉ đến một lúc nào đó thôi, lòng dân như sóng cồn, như bão lửa, nhận thức người dân không chỉ dừng lại ở “ơn Đảng, ơn Chính phủ” hoặc “Đảng ta là đạo đức, là văn minh”. Nhân dân đã dần dần thấy được sự đạo đức của “đảng ta”, dân càng thấy được sự anh hùng của “đảng ta” trước ngoại bang như thế nào… và lòng dân đã nổi giận.

Ngày chị đi, chưa có những trí thức đất nước dám hiên ngang ra trận bằng những phản biện hùng hồn làm chùn tay những kẻ rắp tâm bán nước, rước voi về giày mả tổ.

Ngày chị đi, hàng ngũ trí thức của đất nước đang chấp nhận chữ “HÈN” để nín thinh trước bạo lực, nhưng giờ đây, họ đã lên tiếng. Những ngón đòn bẩn thỉu dành cho cá nhân, những hành động lén lút phá hoại trái pháp luật các trang web, những hành động dung túng cho những quan chức âm mưu bán nước cho Tàu vì “thân nhân tốt” ngược lại thì trấn áp người dân và bịt miệng họ đã bị vạch mặt.

Ngày chị đi, người dân chưa hiểu được mình có quyền gì một cách đầy đủ, nhưng giờ đây họ đã khác, họ đã dám kiêu hãnh đứng lên xác nhận quyền của mình mà bấy lâu đã bị nhà nước âm thầm cướp đi coi đó là quy luật.

Đó là những điều khác so với trước đây 3 năm khi chị ra đi.

Ngày trở về…

Viết là một hình thức hành đạo, là một cách bày tỏ chính kiến bằng thái độ dứt khoát, một lý tưởng phục vụ nhân sinh… Đó chính là điểm đích của những người cầm bút hôm nay. Cái chân lý ấy đã từ lâu ngời sáng như ánh thép trong thơ văn cụ Nguyễn Đình Chiểu:

“Chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm
Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà…”

Phải, chỉ có lòng yêu nước và lòng tự hào dân tộc mới dẫn dắt chúng ta phân biệt được đâu là chính, đâu là tà. Ngày xưa, hai câu thơ nghĩa khí ngất trời của cụ Nguyễn Đình Chiểu đã làm thửc tỉnh biết bao nhiêu con người mê muội.

Thời loạn, “khí tà” giăng bủa khắp nơi thì thời bình cái “hỏa mù” giữa sai và đúng càng khó lòng phân biệt. Bởi lòng yêu nước không dành cho riêng ai, chỉ có điều làm sao chúng ta có thể nhận thức và phân biệt được đằng sau những từ ngữ to tát, những nhân danh này nọ ấy chứa đựng cái gì?

Vì vậy trong những năm đầu tiên ở thập niên thứ nhất của thế kỷ 21, còn nhiều lắm, rất nhiều những “Nguyễn Đình Chiểu” – kẻ mà ngay từ đầu, lý tưởng đã nhận thức rõ ràng, không khoan nhượng trước bất kể cái sai, cái xấu và thế lực tà đạo nào.

Ngày chị trở về, mừng vui và âu lo vẫn còn đó, xin chúc chị lại sống một mùa xuân, mùa xuân ra trận với dũng khí của tuổi trẻ đã được luyện rèn và của những truyền thống nữ anh hùng dân tộc được đúc kết trong chị, như chị đã từng tuyên bố khi trả lời phỏng vấn các hãng tin nước ngoài là “không bao giờ khuất phục”.

Nguyễn Phương Duy
Sài Gòn, Việt Nam