Hoàng Dzung
Một người bạn tôi có một cậu con rể người nước láng giềng đã vào quốc tịch Việt Nam từ hơn 1 năm nay và đang làm nghề đánh cá ở biển Đông (nghề truyền thống của gia đình cậu ấy trước khi về Việt Nam). Dù là có mẹ người gốc Việt, nhưng bà mẹ ấy xa xứ đã rất lâu nên con bà chỉ mới học bập bẹ tiếng Việt kể từ khi lấy vợ Việt Nam. Cậu ấy may mắn đã trốn thoát khi bị “tàu lạ” vây bắt ở biển Đông và hiện nay vẫn chưa hoàn hồn về câu chuyện kinh hoàng ấy.
Thấy tôi có chút ít chữ nghĩa, cậu ta có đặt ra cho tôi một câu hỏi. Nhưng chữ nghĩa của tôi cũng có hạn nên không thể trả lời thỏa đáng được, đành phải nhờ các bác trong Ban biên tập và bạn đọc mạng Bô- xít Việt nam xem qua, may ra các bác có câu trả lời thỏa đáng hơn chăng!
Cậu ấy hỏi rằng:
- Con thấy bọn người vây bắt chúng con nói tiếng Tàu. Con không hiểu nhiều, nhưng tiếng Tàu này thì con quen lắm. Tại sao báo chí và người phát ngôn của Việt Nam lại gọi chúng là “Tàu lạ”? Ai còn lạ gì người Tàu, sao không gọi là “Tàu quen” hay là người Trung Quốc cho dễ hiểu?
Vì cậu ấy mới học tiếng Việt nên không phân biệt “Tàu lạ” là chiếc tàu, hay nước Tàu; cậu ta lại ngỡ rằng tên gọi “Tàu lạ” là một danh từ khác để chỉ người Trung Quốc, hay nước Trung Quốc, nên cứ mỗi khi nói đến nước Trung Quốc và người Trung Quốc thì cậu ấy cứ nói là nước “Tàu lạ” hay người “Tàu lạ”. Đó là chưa kể cậu ấy đã không hỏi nước “Tàu lạ” còn có một tên nữa là nước “Tượng hình” có phải không, vì trên báo chí còn nói dòng chữ Trung Quốc ghi trên quả thủy lôi mà ta vớt được là những chữ tượng hình để tránh đi việc phải nói ra sự thật.
Tôi không vội trả lời cho các câu hỏi trên vì chưa biết phải trả lời thế nào, trong đầu lại nghĩ đến hai câu chuyện sau đây:
Câu chuyện thứ nhất kể về một vị cao tăng dẫn đệ tử xuống núi đi xem thực địa. Các đệ tử của ngài là những chú tiểu còn ở tuổi vị thành niên, được đưa lên chùa qui y nhà Phật từ tấm bé và đây là lần đầu tiên họ được xuống núi. Dọc đường các nhà tu hành trẻ này gặp một thiếu nữ đi qua, một sinh vật lạ mà từ trước đến nay họ chưa từng thấy bao giờ, bởi vì trong chùa đến lúc ấy chỉ có mặt toàn những nhà sư, những chú tiểu mà thôi. Khi nàng đi khuất, các chú tiểu còn ngẩn ngơ, ngây ngất nhìn theo như những người bị hốt hồn. Các vị thiếu niên bèn hỏi sư phụ:
“Thầy ơi, đấy là con gì vậy?”
Sợ đệ tử bị sắc dục chi phối, vị sư phụ bèn nói:
“Cọp dữ đó các con, chớ nhìn theo mà nguy hiểm!”.
Cuối ngày tham quan xong, sư phụ bèn hỏi các đệ tử:
“Hôm nay đi chơi các con thấy có gì thích nhất?”
Các đệ tử đồng thanh trả lời:”Thưa thầy, cọp dữ là thích nhất ạ!”.
Câu chuyện thứ hai cũng nói về con cọp. Ngửi thấy hơi cọp là chó trong làng cóng chân vừa bò vừa lết để chạy trốn. Nghe tiếng cọp gầm là những kẻ yếu bóng vía và trẻ con đã sợ vãi đái ra quần. Trong dân gian kẻ yếu bóng vía và người mê tín vẫn tránh đi tiếng cọp mà gọi trệch là “Ông ba mươi” để khỏi vãi đái ra quần.
Chẳng lẽ tôi lại nói rằng các nhà lãnh đạo, các nhà ngoại giao lẫn nền báo chí nước nhà hiện nay “dũng cảm” đến mức không dám gọi cọp mà phải gọi trệch đi là “Ông ba mươi” để khỏi vừa bò vừa lết và khỏi phải vãi đái ra quần? Vì vậy nên tôi đã ngọng lưỡi mà chưa trả lời được câu hỏi do chú rể người ngoại quốc đã đặt ra cho tôi. Tôi đành phải chuyển câu hỏi khó “xơi” này cho quí Ban biên tập và quí độc giả của trang mạng BVN để cầu viện.
Nếu các vị cũng líu lưỡi như tôi thì xin hãy chuyển tiếp cho các nhà lãnh đạo đáng kính và các nhà ngoại giao khả ái, cũng như các nhà báo, nhà đài chính thống đáng bái phục của đất nước chúng ta, may ra họ trả lời được chăng?
Nếu họ cũng líu lưỡi nốt thì chắc chúng ta chỉ còn cách “Bắc thang mà hỏi Ông Trời“ thôi , mặc dù biết chắc chắn câu trả lời của Ông Trời sẽ là:
“Sao các anh không biết xấu hổ? Thế mà cũng xưng là con Lạc cháu Hồng!”
Kính thư
HD
Thư thứ hai - Nghĩ về đảng viên
Tiến Nguyễn
Hẳn nhiên tôi hiểu rằng các vị đảng viên đâu cần biết tôi nghĩ gì về họ, nhưng vì quá bức xúc với tiêu đề bài báo của ông Trương Duy Nhất “Nhiều đứa đảng viên phải gọi là thằng” mà tôi viết thư này đến BBT Bauxite Việt Nam mong giãi bày một vài ý nghĩ của tôi.
Ai cũng hiểu đảng viên được nói đến trong bài báo này là đảng viên của Đảng CSVN, vì ở nước ta hiện nay chỉ có một đảng duy nhất đó được hoạt động. Có thể nói rằng trong bất kỳ một nhóm người nào cũng có người tốt kẻ xấu, “những kẻ phải gọi bằng thằng”, nên chữ đảng viên trong bài báo của ông Trương Duy Nhất có thể hiểu là đảng viên của một đảng bất kỳ nào cũng được. Vậy hà cớ gì mà ông Nhất lại thốt lên những lời đầy giận dữ và thất vọng như vậy với các đảng viên của Đảng CSVN? Phải chăng ông giận vì đã quá yêu, ông thất vọng vì đã quá kỳ vọng? Nếu đúng như vậy tôi muốn được chia sẻ cùng ông vài cảm nghĩ.
Chúng tôi, những thanh niên của thập kỉ 60 thế kỉ trước được dạy rằng Đảng là đạo đức là văn minh. Trong các cơ quan đoàn thể một điều được mặc nhiên thừa nhận là: đảng viên là những người tốt, còn quần chúng (người ngoài Đảng) là những người chưa tốt. Đảng viên phải kèm cặp giúp đỡ quần chúng mau tiến bộ, quần chúng thì rèn luyên tư tưởng đạo đức, phấn đấu công tác để được vinh dự đứng trong hàng ngũ của Đảng. Nhiều người phấn đấu rèn luyên hàng chục năm trời cũng không đủ tiêu chuẩn được trở thành đảng viên. Nói vậy mới hiểu được sự giận dữ của ông Nhất (mà không chỉ của ông Nhất) trước sự tha hóa suy đồi của “nhiều đứa đảng viên” (chữ của ông Nhất) hiện nay.
Tuy nhiên, ngày nay điều mặc nhiên được thừa nhận của thế kỷ trước đã không còn được xã hội thừa nhân. Bởi vậy mới có câu như “thằng ấy đảng viên nhưng mà tốt”. Sự thay đổi nhận thức đó không chỉ ở những quần-chúng-phấn-đấu-mãi-không-được-vào-đảng, mà ở ngay cả những đảng viên nữa. Nhiều đảng viên không còn tự hào về danh hiệu đảng viên của mình. Một số đồng nghiệp là đảng viên của tôi bức xúc về tấm thẻ đảng khi về hưu: làm như Phạm Đình Trọng thì căng quá mà ảnh hưởng đến con cái, còn tiếp tục sinh hoạt ở chi bộ hưu thì…
Tất nhiên vẫn đang còn rất nhiều người phấn đấu vào Đảng, nhưng chắc không phải để trở thành người tốt nhất trong những người tốt, mà vì đó là điều kiện cần cho sự tiến thân. Trong hệ thống công quyền của nước ta, một chức vụ dù nhỏ cũng phải do đảng viên đảm nhiệm. Không thể nói động cơ vào Đảng của những người trẻ tuổi hiện nay là không tốt, vì nguyện vọng vươn lên một vị trí cao trong xã hội là chính đáng.
Còn nhớ trong thời kỳ Perestroika của Liên Xô trước đây, các nhà toán học Xôviết có nêu lên một định lý như sau.
Định lý: Nếu hai trong ba mệnh đề sau đây là đúng thì mệnh đề còn lại là sai:
1. Tôi là người tốt.
2. Tôi là người thông minh.
3. Tôi là người cộng sản.
Trong số những người đã, đang và sẽ giơ nắm tay lên thề trung thành với chủ nghĩa Mác-Lênin không hiểu có bao nhiêu người còn tin tưởng vào chủ nghĩa này nữa? Và có bao nhiêu người dám đối mặt với sự thật đó?
TN