Wednesday, April 14, 2010

Những vụ án không thể nằm im để bị dập tắt!

Hình: photos.com

Tin liên hệ

Ðường dẫn liên hệ


Trước hết là vụ án vốn gọi là ‘mua bán dâm’ ở Hà Giang. Tòa án tỉnh trong cuộc xử phúc thẩm 1-2-2010 đã buộc phải xóa bỏ bản án sơ thẩm tháng 11-2009 xử 2 em học sinh Nguyễn Thúy Hằng(18 tuổi) 6 năm tù giam và em Nguyễn Thị Thanh Thúy(17 tuổi) 5 năm tù giam về tội danh ‘bán dâm’ (!), để mở lại cuộc điều tra từ đầu.

Công lao của việc hủy vụ án oan này thuộc về gia đình 2 em nữ sinh, dư luận thị xã Hà Giang và đặc biệt là của luật sư Trần Đình Triển từ Hà Nội lên tham dự phiên phúc thẩm.

Luật sư
Triển nêu lên nhiều yếu tố mới, chỉ ra phiên sơ thẩm không có luật sư bào chữa cho bị cáo, xử vội vã, sai luật, sự việc xảy ra khi các em đều là vị thành niên.

Đây là một vụ bê bối xấu xa bậc nhất của một các quan chức cộng sản đầu tỉnh, trong Tỉnh ủy, trong Ủy ban nhân dân tỉnh, trong sở Công an, sở Giáo dục, chủ Ngân hàng nhà nước, Hải quan tỉnh…cùng chung âm mưu dùng viên hiệu trưởng Sầm Đức Xương làm ma cô đầu sỏ, biến 15 em nữ sinh trung học xinh đẹp nhất, chưa đến tuổi trưởng thành, thành một nhóm nô lệ tình dục rẻ tiền và không mất tiền cho bọn chúng, trong mấy năm liền.

Khi vụ này vỡ lở, nhóm lãnh đạo tỉnh, bí thư tỉnh ủy Hà Minh Nhất (là ủy viên TW đảng CS) liền ra lệnh xử án ngay, đổ hết tội cho viên hiệu trưởng Sầm Đức Xương là kẻ ‘mua dâm’ (bị 10 năm tù giam), các em nữ sinh là tự nguyện bán dâm, kết án cả 3 người, coi như là xong, hết chuyện, bọn tội phạm đầu xỏ an toàn, vô sự.

Nay vụ án được hiện ra dần cái thực chất thật mà nhóm đương quyền ở trung ương cố bịt kín. Nhưng càng bịt, sự việc càng thêm bùng nổ trong dư luận, nhất là ở Hà Giang và trong giới luật sư tôn trọng luật pháp.

Cốt lõi vụ án là một nhóm quan chức chóp bu tỉnh sống phè phỡn trác táng, lên cơn dâm ô thác loạn, thèm khát các nữ sinh ngây thơ trinh trắng để thỏa mãn nhục dục và cầu may trong những vụ kiếm chác - tham nhũng tội lỗi.

Họ tận dụng tâm lý nhút nhát, thơ ngây của các em nữ sinh, nhất là tâm lý sợ điểm kém, thi trượt, bị gia đình rầy la, để mua chuộc và khống chế các em. Hai em Hằng và Thúy còn nhớ và ghi rõ số điện thoại của hơn 10 quan chức thường gọi cho các em, khai rõ rằng viên hiệu trưởng Sầm luôn dọa là không đến gặp các vị trên thì ‘sẽ bị hạnh kiểm đạo đức kém, khó mà lên lớp được’. Hắn dọa các em nếu để lộ sẽ bị đuổi học. Em Thúy kể có lần cán bộ đầu tỉnh đòi gặp em ngay lúc em sắp vào một buổi thi, em không chịu đi, viên hiệu trưởng vừa dọa vừa dử rằng: Phải đi, nếu chịu đi không thi cũng sẽ có điểm cao, không chịu đi thì có thi cũng sẽ bị điểm xấu! Và em đã hé ra rằng đó chính là ông quan to nhất, đầu tỉnh (là ngài chủ tịch Nguyễn Trường Tô). Ông này đang được ông bí thư tỉnh uỷ hết lòng che chở, vì sợ trách nhiệm, hoặc cũng có thể là thành viên của nhóm đầu sỏ tội phạm. Luật sư Triển cho biết, theo ông đây là một hành động cưỡng dâm, một tội rất nặng, đối với các em vị thành niên càng nặng, đối với quan chức cao vào tuổi bố, tuổi ông các em, có trách nhiệm bảo vệ giáo dục các em, thì tội tăng nặng đến bao nhiêu lần.

Tại sao hàng chục ngàn nhà báo trong nước vẫn dửng dưng trước vụ án nghiêm trọng về đạo lý học đường và xã hội này? Họ làm gì? Họ có động lòng trước một vụ án làm xúc động xã hội, họ có còn ý thức trách nhiệm về thông tin trung thực, bênh vực công lý, lẽ phải, đạo đức, lao vào cuộc điều tra, tìm hiểu tại chỗ để soi sáng công luận, như các đồng nghiệp ở nước khác luôn đua nhau lao vào hay không?

Ở các nước, nếu có một vụ như thế là báo chí sẽ đua nhau lao đi tìm hiểu, nô nức lên Hà Giang lấy tài liệu từ gia đình, phụ huynh, bạn học, láng giềng, thầy cô giáo, người dân, hội thanh niên, hội phụ nữ…có bao nhiêu chuyện để nói, để phanh phui, nhận định, và yêu cầu trung ương, Bộ Giáo dục, Toà án, Viện kiểm sát, Bộ Công an phải vào cuộc theo chức năng, phải làm sớm, làm ngay, không được trì hoãn, không thể cứ im lìm, buông trôi như hiện nay để vụ án chìm trong vô cảm. Báo chí không tạo nên công luận là báo chết!

Đâu phải chỉ có riêng một vụ án ở Hà Giang. Đất nước mà ngài tổng thanh tra Chính phủ than thở: sờ vào đâu cũng có tội phạm, còn ngài thủ tướng lại khoe: tôi chưa kỷ luật ai!

Thật trớ trêu, chỉ khổ cho dân đói khổ, oan ức, bất công kêu trời không thấu, chỉ khổ cho đất nước, ngân sách, tài nguyên bị cướp bóc chia chác công khai vô tội vạ giữa kẻ đương quyền với nhau. Rồi họ rửng mỡ, ăn chơi phá của, đến đổ đốn biến các nữ sinh ngây thơ thành nô lệ tình dục cho họ, mà vẫn cứ nhởn nhơ trâng tráo vì đinh ninh đã có ô dù, phe cánh từ trên cao.

Công luận xã hội yêu cầu một loạt vụ án mà nhân dân, dư luận trong nước và quốc tế quan tâm đặc biệt phải được xét xử công khai, đúng luật, đúng người, đúng tội ngay trước khi Đại hội XI khai mạc. Đó là các vụ hối lộ quan chức đương quyền VN của PCI – Pacific Consultant Institute (Nhật bản), vụ hối lộ của Securency(Úc) cho các quan chức VN, vụ hối lộ của công ty Nexus Technologies (Hoa kỳ) cũng cho các quan chức ở các Bộ Công Thương, Kế hoạch - Đầu tư, Quốc phòng, Công an ở Việt nam. Phía Nhật Bản, Úc, Mỹ đã khẩn trương điều tra và đã mở phiên tòa xét xử, đã sớm chuyển cho phía Việt Nam mọi tài liệu điều tra cần thiết, mà sao phía VN vẫn không nhúc nhích.

Trước hết là Vụ án Hà Giang ở trong nước. Luật sư Trần Đình Triển yêu cầu khẩn cấp chính phủ, quốc hội, viện kiểm sát, tòa án tối cao, bộ tư pháp phải ra lệnh ngay cho tỉnh Hà Giang trả tự do lập tức cho 2 em Hằng và Thúy, là kẻ bị oan, là nạn nhân thê thảm thật sự trong vụ án này, để các em về nhà chữa bệnh vì 2 em đang ốm yếu do sống cảnh tù đầy oan trái, còn bị cấm thăm nuôi. Mong các luật sư tôn trọng luật pháp và có tình người hướng dẫn cho gia đình các em phát đơn kiện lại bọn tội phạm súc vật trên đây.

Luật sư Triển cho biết ông cũng bị nhiều sức ép, tính mạng 2 em và chính ông cũng bị đe dọa, nhưng ông quyết vì công lý, vì xã hội, vì các em bị vu oan, ông quyết thúc đẩy và làm rõ vụ án này.

Phải có sức ép mạnh từ xã hội mới mong công bằng được thực hiện. Nhà đương quyền cộng sản vẫn ù lỳ, chây ỳ nếu dân cứ cúi đầu mãi. Như vậy mà văn kiện đảng vẫn cứ ghi: xây dựng xã hội công bằng, văn minh, xây dựng nền pháp lý xã hội chủ nghĩa, khẩn trương chống tham nhũng …

Mong rằng bà con ta trong và ngoài nước quan tâm thiết thực đến 2 em Hằng và Thúy cùng 13 em nữ sinh khác trong nhóm 15 em bị 'cưỡng dâm' khi tất cả các em đều ở tuổi vị thành niên. Thật là đau xót, thương tâm, oan trái.

Xin hãy an ủi, hỏi thăm, giúp đỡ, động viên các em, gia đình, bạn hữu các em, động viên luật sư cương trực Trần Đình Triển, với niềm tin rồi các em sẽ có dịp ngồi trên ghế nạn nhân để kể tội, hỏi tội những dã thú đội lốt người. Xin đa tạ.


http://www1.voanews.com/vietnamese/news/vu-an-ha-giang-04-13-2010-90775204.html

Quốc kỳ Việt Nam

Lê Trung Thành

“Trên một miếng vải màu vàng người ta vẽ lên 3 sọc đỏ, đó là lá cờ ba que xỏ lá của bọn ngụy quân, ngụy quyền đã bại trận, và hiện nay nó là cờ của bè lũ phản động Hải Ngoại toàn là những kẻ bỏ nước ra đi, giờ vẫn ôm hận thù. Không biết sống ở nước ngoài thì yêu Việt Nam cỡ nào mà đấu với chả tranh, chỉ luôn nuôi hận thù đòi lật đổ chế độ, một chế độ ổn định không có các cuộc biểu tình bạo loạn, và không bị đánh bom khủng bố như các nước phương tây...”

Đó là tất cả những gì tôi được nghe, được tuyên truyền, và được quyền biết đến trong suốt quảng đời tuổi trẻ sống và học tập theo gương bác Hồ vĩ đại, và đó cũng là những luận điệu được lặp đi lặp lại na ná nhau của phần đông thế hệ thanh niên quốc nội sinh sau năm 1975 khi được hỏi “bạn biết gì về cờ vàng ba sọc đỏ”. Và không biết nên vui hay buồn khi phải cho mọi người biết một sự thật rằng trong thời gian ở Đài Loan tôi có thăm dò cộng đồng người việt cũng bằng câu hỏi đó thì cứ khoảng 10 người Việt Nam sang du học, lao động hoặc kết hôn thì đến 6 người trả lời “cờ vàng ba sọc đỏ? tôi chưa nghe đến bao giờ, là cờ của nước nào vậy?” 3,9 người còn lại sẽ trả lời như ở đầu bài (1).

Đấy! nói như thế để những ai may mắn có điều kiện tiếp xúc với internet và đang đọc những dòng này biết được sự quan tâm đến hiện tình đất nước và hiểu biết về lịch sử của đa phần người dân đang ở mức độ nào. Và chính tôi một thời gian trước đây khi còn ngồi dưới mái trường xã hội chủ nghĩa cũng không hơn gì họ, thậm chí còn ngờ nghệch ảo tưởng hơn nhiều, và tôi cảm thấy “thằng tôi” của ngày hôm qua đáng thương hơn đáng giận.

Vì tôi được sinh ra tại Việt Nam sau năm 1975- khi đất nước đã được được những người Cộng Sản “thống nhất”.

Vì ông bà cha mẹ họ hàng gia đình tôi là những người từng đổ máu chiến đấu cho lí tưởng Cộng Sản.

Vì tôi đã được học dưới mái trường xã hội chủ nghĩa 12 năm với những trang sử đánh Mỹ cứu nước hào hùng của dân tộc.

Vì cứ vào thứ hai đầu tuần phải nghiêm trang trong tư thế chào cờ mắt nhìn lá cờ đỏ sao vàng được kéo lên đầy vẻ tự hào và miệng hát “đường vinh quang xây xác quân thù, thắng gian lao cùng nhau lập chiến khu, vì nhân dân chiến đấu không ngừng ...”.

Vì tôi đã từng là đoàn viên thanh niên Cộng Sản Hồ Chí Minh, và với 1 lý lịch tốt như gia đình tôi thì nếu cố gắng phấn đấu tôi sẽ được kết nạp vào đảng với nhiều cơ hội tiến thân .

Vì tôi đã từng yêu bác Hồ hơn bất kỳ thiếu niên nhi đồng nào trên đất nước việt nam này, từ khi còn bé tôi đã nằm lòng những bài thơ của Tố Hữu, đã đọc nhàu nát những cuốn sách kể chuyện về bác Hồ, và còn cẩn thận ép tấm ảnh bác trong cuốn tập nhỏ và xếp ngay ngắn trong cặp sách với niềm tin ánh sáng của bác sẽ soi đường khi mình lạc lối.

Vì thế tôi dám chắc nếu mọi người từ khi lọt lòng đều phải sống trong hoàn cảnh ấy thì cũng không khá gì hơn tôi và những bạn trẻ trong nước hiện nay, vậy nên xin mọi người đừng mỉa mai chúng tôi, đừng thù ghét mỗi khi chúng tôi phỉ báng lá cờ vàng ba sọc đỏ, mà xin hãy rộng lòng yêu thương , vì chúng tôi là sản phẩm của mái trường xã hội chủ nghĩa , vì chúng tôi là những tờ giấy trắng như biết bao trẻ em trên khắp hành tinh này nhưng “họ” đã bôi trét lên đó những gì tai hại nhất. Chỉ có lòng bao dung với ánh sáng của tình thương dẫn đường mới có thể giúp chúng tôi thoát khỏi những ảo tưởng để trải lòng tiếp nhận những thông tin mới.

Tôi yêu quê hương xứ sở vô cùng, tôi nhớ những nón lá những đôi vai gầy một nắng hai sương, nhưng sao những ngọn núi những dòng sông giờ đây đã điêu tàn tan hoang đến vậy, nhưng sao những người tôi yêu dù chăm chỉ làm ăn, chịu thương chịu khó mà phải sống một cuộc sống cơ cực và mất tự do đến thế. Vậy nên tôi đã quyết tâm truy tìm và kiểm chứng lại tất cả những gì tôi đã được học , và mỗi lần những sự thật trần trụi được phơi bày là những lần lòng tôi lại mang thêm nhiều những vết thương .

Chính vì thế nên mặc dù biết rõ sẽ gặp nhiều rắc rồi từ phía chính quyền cộng sản nhưng tôi cảm thấy mình có trách nhiệm phải nói cho thế hệ trẻ hôm nay và mai sau biết được nguồn gốc và ý nghĩa của 2 lá cờ: đỏ sao vàng và vàng ba sọc đỏ cùng những trải nghiệm trên con đường thay đổi nhận thức của mình . Để từ đó những chủ nhân tương lai của đất nước quyết định đâu là sinh lộ cho quê hương.

Cờ vàng ba sọc đỏ :

Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi biết đến lá cờ vàng ba sọc là vào khoảng thời gian tôi học cấp 2, khi tôi nghe các anh lớn bàn chuyện với nhau về hát nhạc vàng nhạc đỏ, tôi đã thắc mắc tại sao lại có sự phân biệt này, còn hỏi “làm răng để khi nghe biết được cái mô là nhạc vàng cái mô là nhạc đỏ”. Tất nhiên tôi bị mấy anh gỏ to đầu nói “mi ngu lắm nhạc vàng là nhạc phản động mi đã nghe ai nói cờ vàng ba que xỏ lá của bọn ngụy chưa , mi cứ thấy ai hát lè nhè như Duy Khánh, Chế Linh là nhạc vàng, mi cứ thấy mấy cái video có cảnh trai gái hở hang nhảy nhót quấn lấy nhau trên sân khấu có mấy thằng lính cầm cờ ba que chạy lui chạy tới là nhạc vàng...”

Nể phục trước những kiến giải sâu xa của các anh lớn ,thế là từ đó tôi có thêm hiểu biết quý báu về cái gọi là nhạc vàng, cờ vàng, và thỉnh thoảng để ra vẻ hiểu biết với tụi bạn cùng trang lứa tôi dạy lại chúng nó cụm từ “cờ vàng ba que xỏ lá” một cách đầy tâm đắc với kiến thức của mình.

Và hiện nay khi nhìn lại thế hệ các em tôi, tôi thấy các em cũng không hiểu biết hơn tôi ngày trước là bao, nhưng điều đáng buồn hơn là ngay cả các anh tiến
Tiến Sĩ

(2) cũng không biết hay cố tình không biết, làm sao có thể giải thích cho mọi người hiểu được vấn đề 1 cách trọn vẹn, khi để hiểu được nguồn gốc và tính dân tộc của 2 lá cờ thì phải lội ngược dòng lịch sử để tìm rõ căn nguyên, lại càng khó hơn khi nhiều trang web ở Hải Ngoại bị đặt tường lửa, phương tiện truyền thông trong nước thì đều là công cụ của đảng, và toàn bộ sử liệu từ đầu thế kỷ 20 cho đến nay trong các thư viện và nhà sách Việt Nam đều là sách của đảng được nhào nặn bởi những “sử nô” danh tiếng thường xuyên xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, thế nên chỉ nghe tên thôi bọn trẻ cũng có thể hoàn toàn tin là sự thật, trong mắt trẻ thơ những gì được đăng tải trên truyền hình, sách vở và báo chí đều là sự thật, thế nên hỡi ôi các nhà báo các nhà làm phim các nhà giáo dục quí vị có thấy day dứt lương tâm khi đã đánh lừa niềm tin của con em chúng ta hay không?

Chính vì thế nên thỉnh thoảng ở các diễn đàn tiếng nói tự do của người dân Việt Nam trên yahoo, paltalk, và gần đây là phong trào viết blog không tránh khỏi có nhiều lời lẽ miệt thị hay tẩy chay cờ vàng.

Nay tôi xin được lược trích lại một số tư liệu (3) để lần nữa xác định rằng lá cờ vàng đã có từ trước khi nền Đệ Nhất Cộng Hòa ra đời.

1. Long Tinh Kỳ (1802-1885) : Quốc Kỳ nguyên thủy của triều đình Nhà Nguyễn



Đối chiếu với các tài liệu được tham khảo thì lá quốc kỳ đầu tiên trong thời nhà Nguyễn đã được đặt tên bằng tiếng Hán là "Long Tinh Kỳ". (Ghi chú cho tuổi trẻ Việt Nam: Ý nghĩa của các chữ Hán như sau: Kỳ là cờ. Long là Rồng, biểu tượng cho hoàng đế, có màu vàng. Râu tua màu xanh dương chung quanh tượng trưng cho Tiên và cũng là màu đại dương, nơi Rồng cư ngụ. Tinh có nghĩa là ngôi sao trên trời, mà cũng có nghĩa là màu đỏ. Màu đỏ còn biểu tượng cho phương Nam và cho lòng nhiệt thành. Long Tinh Kỳ là Cờ Rồng có chấm Đỏ viền tua xanh, biểu hiệu cho một dân tộc có nguồn gốc Rồng Tiên ở phương Nam vùng nhiệt đới.)

2. Đại Nam Quốc Kỳ (1885-1890)



Đây là hình lá cờ Đại Nam của triều đình Đồng Khánh, được tìm thấy qua tài liệu của người Tây phương.