Wednesday, April 21, 2010

Dr. Tho - BẢN TỰ KIỂM ĐIỂM



Đảng Bộ Viện KH&CN GTVT ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM

Chi bộ Viện CN Cầu-Hầm

BẢN TỰ KIỂM ĐIỂM

Tên tôi là Đỗ Xuân Thọ, đảng viên hiện đang sinh hoạt tại chi bộ Viện Chuyên Ngành Cầu Hầm thuộc Đảng bộ Viện Khoa học và Công nghệ GTVT. Sau khi đọc xong thông báo số 02/TB-CBCH ngày 15 tháng 4 năm 2010 của chi bộ Cầu Hầm tôi xin trình bầy một số ý kiến sau đây:

Chi bộ khẳng định rằng những ý kiến và quan điểm của tôi trong lá thư gửi BCH TƯ ĐCSVN và cuộc trả lời phỏng vấn của tôi với đài RFA là trái với tư tưởng Mác-Lênin, trái với cương lĩnh chính trị và điều lệ Đảng. Tuy nhiên tôi thấy rằng toàn bộ TƯ ĐCSVN đã phản bội lại chủ nghĩa Mác-Lênin, nền tảng tư tưởng của Đảng khi cho đảng viên làm kinh tế tư nhân, tôn vinh những nhà Tư sản.cho các lễ hội dân tộc mê tín dị đoan phát triển v.v…sao không đem ra kỷ luật trước đã

Thôi mà, với tất cả sự chân thành, tôi khuyên các đồng chí hãy nhìn thẳng vào sự thật và nhận ra những điều tôi viết trong thư là đúng. Nếu bắt tôi kiểm điểm, tôi sẽ dễ dàng chứng minh TBT Nông Đức Mạnh, Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là những tên PHẢN BỘI lại CN Mác-Lênin còn tệ hại hơn Khơ-rút-xôp ở Liên xô cũ…

Thật sự đã đến lúc cần thay con ngựa, già ốm yêu , bệnh tật- CN Mác-Lênin bằng một con rồng hùng mạnh có khả năng quy tụ tất cả sức mạnh của con cháu vua Hùng đó là CN Dân tộc rồi các đồng chí ạ….

Thọ lại khóc rồi vì những người đồng đội xưa đang bắn vào nhau…..

Hà Nội, ngày 17 tháng 4 năm 2010

Người viết

Đỗ Xuân Thọ


http://songythuc.multiply.com/journal/item/242/242

VIỆT NAM KHÔNG THỂ CHẶN FACEBOOK DÙ TÌM ÐỦ MỌI CÁCH

Tin Hà Nội - Mặc dù mạng xã hội Facebook đã bị chặn tại Việt Nam nhưng điều đó không ngăn chặn được sự bùng nổ của trang web này trong giới thanh niên Việt Nam. Những trang web xã hội phản ảnh những suy nghĩ, lối sống, sở thích và quan niệm của giới trẻ Việt Nam ngày nay. Chỉ trong một thời gian rất ngắn sau khi đưa vào thị trường Việt Nam, mạng xã hội Facebook đã trở thành điểm hẹn nóng trên mạng của đủ mọi tầng lớp thanh thiếu niên ở mọi nghề nghiệp, lứa tuổi. Con số 40,000 người sử dụng vào cuối năm 2008 đã tăng lên gấp 10 lần chỉ trong vòng chưa đầy một năm. Thế nhưng trang mạng đang có nhiều triển vọng này đã vấp phải một trở lực lớn từ phía nhà nước Cộng sản Việt Nam. Facebook chính thức bị chặn vào cuối năm ngoái vì khả năng thông tin vượt trội của nó.
Mặc dù vậy, cộng đồng mạng Facebook ngay lập tức đã tìm được nhiều cách leo qua bức tường lửa một cách dễ dàng. Facebook vẫn là trang mạng được yêu thích và là công cụ giao tiếp không thể thiếu của rất nhiều thanh thiếu niên. Số người sử dụng Facebook ngày càng đông và lớn mạnh kéo theo nhu cầu lập hội, nhóm trên trang mạng ngày càng nhiều. Một trong những nguyên nhân ban đầu của các hội trên Facebook là do nhu cầu tập hợp tiếng nói của những người có cùng quan điểm đối với các chính sách, cơ chế, thay đổi trong xã hội. Cho đến nay, phong trào lập hội trên Facebook đã bước vào giai đoạn nở rộ, mở ra một bức tranh đa sắc về thế giới của người trẻ.
Ngoài những hội nhóm với mục đích từ thiện, trên Facebook còn có sự xuất hiện của các hội nhóm đối kháng về chính trị, quan điểm, ý thức hệ, bên cạnh một số hội nhằm phản ánh một vấn đề, một sự kiện được nhiều người quan tâm, như Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam, vân vân. Ðiều này cho thấy Hà Nội càng tìm cách cấm bao nhiêu, thì những thanh niên Việt Nam vẫn tìm được cách vượt qua được rào cấm để tiếp tục tiếng nói của mình trên mạng lưới Internet toàn cầu.(SBTN)

Thư ngỏ của một sinh viên bình thường


Thư ngỏ của một sinh viên bình thường


Kính gửi : thầy Nguyễn Minh Hiển – Bộ trưởng Bộ giáo dục và đào tạo

Đồng kính gửi: Các vị lãnh đạo Đảng và Nhà nước
Các cơ quan báo chí, truyền thông

Sao gửi: các bạn thanh niên, sinh viên, học sinh

Trước hết, em xin được gọi thầy Nguyễn Minh Hiển là thầy, mặc dù thầy chưa hề dạy dỗ em một ngày nào. Là cựu sinh viên năm thứ nhất của Đại học Bách Khoa thành phố Hồ Chí Minh và hiện đang du học tại Pháp, em muốn gửi đến thầy lá thư này để nói lên những suy nghĩ về tình trạng giáo dục, đặc biệt là giáo dục chính trị ở Việt Nam, với mong muốn rằng nó sẽ góp phần nhỏ bé vào công cuộc đổi mới giáo dục, và rộng hơn là đổi mới chính trị ở Việt Nam.

Có rất nhiều điều vô lý và không đúng với thực tế trong việc giảng dạy môn giáo dục công dân và các môn chính trị ở Việt Nam. Em xin nêu ra ở đây một vài sự việc mắt em thấy, tai em nghe ở các nước tư bản, thực dân, đế quốc như trong sách vở nhà trường. Mong là thầy sẽ giải đáp những những câu hỏi của em trong bài viết, và cũng chỉ ra cho em thấy suy nghĩ của em sai lầm hay đúng đắn ở chỗ nào.

Tại Việt Nam, chương trình giáo dục công dân cấp II và cấp III dạy rằng ở các nước tư bản, nhân dân lao động bị bóc lột đến cùng cực. Những người công nhân phụ trách công đoàn thì bị "mua chuộc" bằng cách được trả lương cao hơn. Điều này hoàn toàn sai và ngược lại, công đoàn ở Pháp rất mạnh và tập hợp được nhiều người lao động. Khi có tranh chấp với giới chủ, các cuộc đình công được tổ chức chặt chẽ và gây ảnh hưởng rất rộng. Mọi người đều có quyền đình công, chỉ cần đăng kí ngày giờ sẽ có cảnh sát theo bảo vệ. Bất kì ai khi làm việc cũng đều được trả mức lương cơ bản thấp nhất khoảng 7 euros / 1h, trung bình một tháng khoảng 1000 euros, đủ để trả tiền nhà và tiền ăn. Nhìn lại Việt Nam, mức lương cơ bản quá thấp (khoảng 400 000 VNĐ) không đủ để công nhân trả tiền nhà và phục hồi khả năng lao động, sản xuất. Các cuộc đình công của công nhân đã và hiện đang diễn ra để đòi quyền lợi cho mình lại bị Nhà nước lên án là phạm pháp, cho là họ bị kích động, xúi giục. Đối với em, đó là thái độ không đúng đắn của một Nhà nước đại diện cho quyền lợi của giai cấp công nhân và nhân dân lao động.

Trong môn học kinh tế chính trị, sách giáo khoa nói rằng kinh tế là hạ tầng kiến trúc, còn chính trị là thượng tầng kiến trúc, và kinh tế quyết định chính trị. Thế nhưng ở nước ta, thực tế là chính trị quyết định kinh tế. Ngay sau khi thống nhất đất nước năm 1975, Đảng và Nhà nước đã thi hành chính sách kinh tế ngăn sông cấm chợ để tiến nhanh lên chủ nghĩa xã hội. Khi nhận ra sai lầm để tiến hành công cuộc đổi mới thì vẫn lại là "kinh tế thị trường theo định hướng chủ nghĩa xã hội", với kinh tế quốc doanh làm chủ đạo, còn thành phần kinh tế tư nhân thì yếu và thiếu. Chính vì lý do đó mà Việt Nam không theo kịp đà tiến của các nước láng giềng như Thái Lan, Indonesia, Malaysia, v.v… Kể cả với nhịp độ tăng trưởng nhanh nhưng không bền vững hiện nay, Việt Nam cũng không thể bắt kịp các nước khác. Không bền vững ở đây có nghĩa là phá hoại môi trường, bán tài nguyên thô, tham nhũng, vay nợ nước ngoài chồng chất và sử dụng kém hiệu quả. Như thế, chính Đảng và Nhà nước đã không làm đúng những gì mình dạy là "kinh tế quyết định chính trị", mà vẫn luôn "chủ quan, duy ý chí".

Trong môn học Chủ nghĩa Mác Lênin, phần chủ nghĩa duy vật biện chứng, em được dạy là "vật chất có trước và vật chất quyết định ý thức", và "con người có khả năng hiểu được tự nhiên". Đây là những điều đến bây giờ khoa học vẫn còn tranh cãi. Nhà vật lý thiên văn Trịnh Xuân Thuận, một bộ óc lớn của Việt Nam đang làm việc tại Mỹ, trong quyển sách "Giai điệu bí ẩn" đã được phát hành ở trong nước lại cho rằng con người không bao giờ hiểu được tự nhiên. Nếu thế giới quan khoa học của ông sai thì làm sao ông có thể trở thành một nhà khoa học tên tuổi tầm cỡ thế giới. Trong khi những nhà khoa học trong nước được trang bị chủ nghĩa Mác Lênin lại không thể tìm ra hoặc tìm ra rất ít những cái mới. Vậy thì theo thầy, chúng ta có nên dạy và áp đặt cho học sinh, sinh viên những điều vẫn còn đang tranh cãi hay không ? Ngoài ra, Mác đã nói "Tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân, cần phải hủy diệt", Lênin coi tôn giáo là "một trong những thứ đê tiện nhất đã từng có trên trái đất này", điều 4 Hiến pháp cũng ghi là chúng ta "theo chủ nghĩa Mác Lênin", nhưng hiện nay báo chí nói nhiều về cán bộ Đảng viên cao cấp dùng xe công để đi chùa, chính những người Đảng viên còn không tin vào "vô thần" như vậy thì làm sao lại bắt sinh viên tin được. Hơn nữa, khi chúng ta thực hiện điều 4 Hiến pháp thì làm sao có thể thực hiện điều 70 Hiến pháp về tự do tôn giáo. Theo em, cần phải xem xét lại nghiêm túc vấn đề này. Không thể có chuyện văn bản pháp luật cao nhất nước lại chồng chéo như vậy được, và cũng không thể dạy một đằng lại đi làm một nẻo.

Trở lại môn giáo dục công dân, thầy cô dạy là "Đảng Cộng sản là đại diện cho giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội", điều 4 Hiến pháp cũng ghi như vậy. Đối với em, đây là một tiên đề vì nó không có gì để chứng minh. Em đã tìm khắp các web site của Đảng và Nhà nước nhưng không thể tìm thấy một tí thông tin gì liên quan đến giai cấp công nhân Việt Nam hiện nay. Họ gồm bao nhiêu phần trăm dân số, tỉ lệ nam nữ thế nào, trình độ học vấn trung bình đến đâu, lương trung bình là bao nhiêu, ước mơ, nguyện vọng của họ là gì, đã có những cuộc điều tra toàn diện nào về công nhân Việt Nam hay chưa ? Như vậy, Đảng không hiểu và không biết gì về giai cấp công nhân lại tự cho mình là đại diện trung thành của giai cấp đó. Ngoài ra, theo số liệu của Liên Hiệp Quốc (UNDP) về Việt Nam, 74% dân số sống ở nông thôn, như vậy giai cấp công nhân không thể chiếm hơn 20% dân số, và đại diện của giai cấp công nhân có thể đại diện cho cả dân tộc Việt Nam hay không ? Mặt khác, theo em, điều 4 Hiến pháp lại mâu thuẫn với ngay điều 2 và điều 3 Hiến pháp, vì điều 2 ghi là "tất cả quyền lực Nhà nước thuộc về nhân dân" và điều 3 ghi là Nhà nước "bảo đảm thực hiện công bằng xã hội", còn điều 4 lại ghi Đảng "là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội". Thưa thầy, làm sao có công bằng xã hội khi chỉ có một Đảng độc quyền lãnh đạo ? Trên thực tế, tổng bí thư là người có quyền lực cao nhất nước, cao hơn cả chủ tịch nước, thủ tướng, chủ tịch quốc hội, nhưng trong Hiến pháp lại không có một dòng nào quy định quyền và nghĩa vụ của ông đối với nhân dân ! Nhân dân không bầu ra Tổng bí thư thì việc ông không có trách nhiệm với dân cũng là điều dễ hiểu. Ngay cả Quốc hội và Hội đồng nhân dân các cấp cũng có tới gần 100% là Đảng viên, điều này có bình thường không khi chỉ có 2 triệu Đảng viên trên 84 triệu dân Việt Nam ? Tất nhiên chúng ta có thể nói vì Đảng viên là những người ưu tú nhất của dân tộc nên họ được bầu, nếu sự thật là như vậy thì Việt Nam đã trở thành con rồng châu Á từ lâu rồi, và chắc chắn bây giờ chúng ta không thể thua các nước láng giềng Thái Lan, Indonesia, Malaysia, Singapore… , xa hơn nữa là Hàn Quốc. Em không tin trí tuệ Việt Nam lại thua kém trí tuệ các dân tộc khác.

Bất kì một nền giáo dục nào cũng phải dạy cho học sinh, sinh viên tinh thần sáng tạo, óc phê phán và đổi mới. Nhưng theo em, nền giáo dục Việt Nam đã thực hiện rất tồi chức năng này, thể hiện qua việc nhồi nhét những kiến thức không đúng và không hợp thời. Chúng em chỉ được học cách nhớ và vâng lời, hoàn toàn không thể nói trái lại sách giáo khoa và có ý kiến khác với thầy cô, chính vì vậy nên bài viết của Phi Thanh [1] lại trở thành một hiện tượng, trong khi đó là một điều bình thường ở một đất nước bình thường. Chúng em được học những tư tưởng thù hận và nghi kị đối với các nước tư bản, phải tiêu diệt, đào mồ chôn họ chứ không được học cách sống chung trong hòa bình, hợp tác và phát triển. Ngày 11/09/2001, khi cả thế giới bàng hoàng và đau đớn khi hai tòa nhà WTC ở New York bị tấn công, em đã nhảy lên vui mừng vì "đế quốc Mỹ" bị trừng phạt. Tính "ác" trong người em trỗi dậy nhưng em lại cho đó là suy nghĩ đúng đắn, theo những gì được dạy dỗ. Đến bây giờ em vẫn không hiểu tại sao lúc đó em có thể suy nghĩ như vậy. Hiện nay, khi các nước tư bản đầu tư vào Việt Nam, bạn bè của em có những người trong các lớp cảm tình Đảng, có những người là sinh viên xuất sắc, họ lúc nào cũng nghĩ rằng tư bản muốn làm "diễn biến hòa bình" để lật đổ chính quyền nhân dân, bóc lột, đô hộ dân mình. Họ không biết rằng thời đại tư bản nguyên thủy man rợ đã qua lâu rồi và bây giờ là kinh tế thị trường văn minh. Hợp tác với nhau là hai bên cùng có lợi chứ không hề có chuyện bên nào bóc lột bên nào. Nếu anh dở thì anh được lợi ít hơn hoặc thiệt thòi hơn. Như vậy, nền giáo dục đang dạy cho học sinh, sinh viên những điều sai lầm : cứ nghĩ rằng "đất nước ta giàu đẹp, nhân dân ta anh hùng", còn tư bản là bóc lột, man rợ, chống phá chúng ta. Khi vào WTO, Việt Nam sẽ đương đầu với nền kinh tế hùng mạnh của các nước như thế nào khi thế hệ trẻ không hiểu gì về mình, không hiểu gì về người ? Điều đó làm giảm sức cạnh tranh của Việt Nam và em cho rằng đó là có tội đối với Tổ quốc.

Trong giảng đường đại học, sinh viên không được bày tỏ công khai những suy nghĩ của mình về chính trị nếu ý kiến đó trái với đường lối của Đảng, ngay cả khi Đảng đã chứng minh rằng mình cũng có thể sai lầm qua việc cải cách ruộng đất hoặc chủ trương ngăn sông cấm chợ. Các diễn đàn của thanh niên Việt Nam, lớn nhất là Trái Tim Việt Nam online (www.ttvnol.com ) bị cấm bàn về chuyện chính trị "nhạy cảm". Tại sao thế hệ trẻ quan tâm đến vận mệnh đất nước thì lại bị cấm đoán ? Ở đây, em cho rằng Đảng và Nhà nước đã vi phạm pháp luật nghiêm trọng khi hạn chế quyền tự do ngôn luận của nhân dân. Điều 69 Hiến pháp ghi là "công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí", "có quyền hội họp, lập hội" nhưng thực tế hoàn toàn không đúng như vậy. Đến giờ này Việt Nam vẫn chưa có báo chí tư nhân, báo đài đều thuộc Nhà nước và chịu sự kiểm soát của ban tư tưởng văn hóa trung ương, như vậy làm sao bảo đảm được quyền tự do ngôn luận của dân? Làm sao có thể dạy cho chúng em Đảng mang lại tự do cho nhân dân trong khi chính chúng em thấy chúng em không có quyền được tự do nói ? Xã hội sống trong sợ sệt, ai muốn yên thân thì cứ tụng những điều được học và được tuyên truyền. Thế hệ trẻ trở nên thờ ơ với vận mệnh đất nước vì có quan tâm cũng không được nói, có nói thì cũng không được lắng nghe. Bây giờ chỉ còn các cựu chiến binh, các vị lão thành cách mạng góp ý cho Đảng và Nhà nước. Khi thế hệ này mất đi đất nước sẽ ra sao? Thưa thầy, em cho rằng tình hình hết sức nghiêm trọng rồi. Nếu cứ tiếp tục kiểu giáo dục và cấm đoán này, Việt Nam sẽ ngày càng tụt hậu.

Trong chương trình học cũng dạy chúng em là chủ nghĩa xã hội đi vào giai đoạn thoái trào do phạm một số sai lầm cũng như do sự chống phá của "các thế lực thù địch". Thế nhưng người bạn của em đang du học ở Nga đã hỏi chính những người Nga và họ không cho là như vậy. Không có thế lực thù địch nào ở đây cả. Khi dân đói khổ quá thì phải vùng lên để xây dựng một chính quyền mới tốt đẹp hơn, hoàn toàn không đúng như sách giáo khoa đã ghi là "nhân dân Liên Xô đã bước đầu xây dựng được chủ nghĩa xã hội". Những người bạn Rumani trong trường em cũng kể lại cho em nghe những tội ác man rợ do chủ tịch Đảng cộng sản Rumani Xô-xếc-cút gây ra. Những người bạn Cuba kể cho em nghe về việc mất tự do dân chủ ở đất nước mình khi chỉ có một chủ tịch Đảng cộng sản cầm quyền hàng chục năm và đàn áp những người bất đồng chính kiến. Ở nước Bắc Triều Tiên, những người cộng sản thực chất là gia đình trị theo kiểu phong kiến, cha truyền con nối. Ở Campuchia, những người cộng sản Khmer Đỏ đã phạm phải tội ác diệt chủng. Ở Trung Quốc, trong thời kì "cách mạng văn hóa", Mao Trạch Đông đã cho giết hàng chục triệu người. Còn ở Nga, chính những người trong Đảng cộng sản Liên Xô đã nói rằng Stalin là một tên bạo chúa, giết đồng đội, đồng chí và nhân dân để thỏa mãn tham vọng của mình. Thế nhưng em được học trong sách giáo khoa là :

…Việt Nam có Bác Hồ
Thế giới có Stalin
Việt Nam có tự do
Thế giới có hòa bình…

(Tố Hữu)

Khi nghị quyết 1481 của châu Âu ra đời, thực chất là do những nước đã từng sống dưới chế độ cộng sản đề nghị như Hungary, Cộng hòa Séc và các nước vùng Baltic, trong đó có cả cựu đảng viên cộng sản các nước đó. Hoàn toàn không phải là các thế lực cực hữu làm chuyện này như báo chí trong nước miêu tả. Đây không phải là một cuộc chiến ý thức hệ như tuyên truyền mà đây là lẽ phải, là luật pháp, vì giết người nghĩa là vi phạm pháp luật và phải bị trừng trị. Ở nước ta, sau cải cách ruộng đất chiếm đoạt tài sản của dân và gây nên cái chết của bao nhiêu người, những người chịu trách nhiệm chỉ việc lên tiếng xin lỗi là xong, không hề bị trừng trị theo pháp luật, dù những người chứng kiến sự kiện đó vẫn còn sống đến bây giờ. Thầy ơi, liệu sinh viên chúng em còn tin vào những gì được học và dạy dỗ không khi thực tế toàn chứng minh những điều ngược lại ? Và làm sao chúng em có thể tin vào một Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa khi những người vi phạm pháp luật không bị đem ra tòa ? Một nền giáo dục không trung thực sẽ không thể đào tạo ra những con người trung thực.

Chúng em cũng được dặn dò phải "xây dựng nền văn hóa Việt Nam tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc" nhưng cũng lại phải "trung thành với chủ nghĩa Mác Lênin và chủ nghĩa xã hội". Đối với em đây là việc rất khó vì truyền thống dân tộc ta là nhân nghĩa, khoan dung. Văn hóa Việt Nam là sự tổng hòa tinh hoa của ba hệ tư tưởng lớn : Phật, Nho, Lão và sau này có thêm đạo Thiên Chúa. Đạo Phật với tư tưởng từ bi, hỉ xả. Đạo Nho với Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín và suy nghĩ xả thân cho đất nước. Đạo Lão với tinh thần trung dung, coi thường danh lợi. Đạo Thiên Chúa với tình yêu bao la cho con người. Nhưng chủ nghĩa Mác Lênin lại là "bạo lực cách mạng", phải đào mồ chôn người khác, và phải luôn nuôi trong đầu những ý nghĩ hận thù. Chúng ta đâu có xứng đáng là con cháu Nguyễn Trãi với việc sử dụng bạo lực để đàn áp người trái ý kiến với mình. Nguyễn Trãi dạy rằng :

Lấy đại nghĩa để thắng hung tàn
Lấy chí nhân để thay cường bạo.

(Bình Ngô đại cáo)

Sau khi thống nhất đất nước năm 1975, đồng bào miền Nam bị kềm kẹp, áp bức quá nên phải bỏ nước ra đi, gây nên sự kiện "thuyền nhân" gây xúc động và căm phẫn cho toàn thế giới, đến nỗi có cả một từ riêng để chỉ về sự kiện này là "boat people". Điều này hoàn toàn trái với tư tưởng nhân nghĩa của Nguyễn Trãi và lòng nhân đạo, tình yêu nước thương nòi được dạy trong tư tưởng Hồ Chí Minh. Di chúc của Bác cũng dặn dò phải miến thuế nông nghiệp cho dân một năm nhưng những người lãnh đạo lại giấu đi, không làm theo lời Bác. Ngay cả những người lãnh đạo cao nhất của Đảng đã không làm theo tư tưởng Hồ Chí Minh thì làm sao có thể bắt chúng em tin theo và thực hành theo tư tưởng ấy ?

Với tư cách là công dân của nước Việt Nam, một người sinh viên vẫn đang là một thành viên của Đoàn thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh, em có những kiến nghị như sau để cho thầy và các vị lãnh đạo xem xét :

Về mặt giáo dục :

1. Bỏ lối dạy học theo kiểu AQ [2], chúng ta không thể nói chúng ta là "cái mới, cái tiến bộ" khi chúng ta là một trong những nước nghèo nhất, tham nhũng nhất thế giới, vẫn đang phải ngửa tay xin tiền viện trợ từ chính các nước tư bản. Cần dạy cho thế hệ trẻ biết vị trí đúng đắn của nước mình đối với quốc tế để thấy được cái nhục của nghèo khó và lạc hậu và từ đó biết vươn lên.

2. Bãi bỏ các môn học chính trị không thiết thực và không đúng đắn nữa trong bối cảnh hiện nay. Đó là các môn Triết học Mác Lênin, Kinh tế chính trị, Chủ nghĩa xã hội khoa học, Lịch sử Đảng, Tư tưởng Hồ Chí Minh. Nếu có dạy Triết học thì nên chỉ ra cái hay, cái chưa hay của tam giáo Nho, Phật, Lão, đạo Thiên Chúa, chủ nghĩa Mác Lênin và các triết gia phương Tây để tránh cho thế hệ trẻ cái nhìn phiến diện, một chiều. Nếu muốn dạy tư tưởng Hồ Chí Minh thì trước hết phải thực hiện những gì trong tư tưởng Hồ Chí Minh như tự do, dân chủ, đa nguyên, đa đảng. Không thể nói mà không làm, không thực hiện nhưng bắt người khác phải nghe theo.

3. Tôn trọng những ý kiến khác biệt của học sinh, sinh viên, không áp đặt, không bắt học thuộc lòng những thứ không cần thiết, gây hại như chủ nghĩa Mác Lênin vì điều đó giết chết sự sáng tạo và óc suy nghĩ độc lập của thế hệ trẻ.

4. Học tập cách làm sách giáo khoa và hệ thống phân ban của các nước tiên tiến. Sau bao nhiêu năm đến giờ này nước ta vẫn chưa có một bộ sách giáo khoa tốt, vẫn phải sửa đi sửa lại. Còn phân ban thì lúc bỏ lúc làm, gây lãng phí rất lớn tài sản và sức lực của nhân dân.

Về mặt chính trị, xã hội :

1. Một xã hội công bằng, dân chủ, văn minh không thể chỉ có một Đảng lãnh đạo vì như thế rõ ràng là bất công, độc tài và lạm dụng quyền lực. Đảng cộng sản cần phải chứng tỏ mình là sự lựa chọn của nhân dân qua bầu cử thật sự tự do, thật sự công bằng, thật sự dân chủ. "Vàng thật không sợ lửa", nếu "ý Đảng" chính là "lòng dân" thì dân sẽ bầu cho Đảng lãnh đạo. Khi đó Đảng sẽ có cơ hội đập tan cáo buộc là độc tài, và "các thế lực thù địch" sẽ không thể "lợi dụng chiêu bài nhân quyền, dân chủ" để chống phá.

2. Xây dựng Nhà nước Pháp quyền thật sự chứ không phải Đảng quyền như từ bấy lâu nay. Đừng chỉ có nói mà phải thực sự tôn trọng các quyền căn bản của con người, chẳng hạn như quyền tự do ngôn luận. Phải lắng nghe và tiếp thu ý kiến của mọi tầng lớp nhân dân. Chấm dứt việc bưng bít thông tin một cách có hệ thống. Ngừng ngay việc kiềm chế báo chí thông qua Ban tư tưởng văn hóa trung ương.

3. Nghiêm chỉnh thi hành việc chống tham nhũng, lãng phí, cửa quyền để khôi phục lại lòng tin của nhân dân, bắt đầu bằng việc kê khai tài sản. Phải để có tự do báo chí và tự do thành lập hội như đã quy định trong Hiến pháp nhằm hỗ trợ hiệu quả việc chống "quốc nạn" này.

Trên đây là những suy nghĩ và kiến nghị của em, sau khi đã hiểu trọn vẹn lời dạy của Bác Hồ "Yêu Tổ quốc, yêu đồng bào" và "thật thà, dũng cảm". Khi đọc những bài báo của tiến sĩ Lê Đăng Doanh, bác Nguyễn Trung, anh Phan Thế Hải và các vị lão thành cách mạng khác, em cũng muốn bày tỏ cho thầy và các vị lãnh đạo thấy suy nghĩ của mình, vì thế hệ sinh viên du học chúng em phải mang kiến thức, tư tưởng tiến bộ ở phương Tây về để xây dựng đất nước. Em hi vọng rằng dân tộc chúng ta lại làm được điều thần kỳ như Nhật Bản và Hàn Quốc, cả một dân tộc vì cái nghèo, cái hèn mà đứng lên, chứ không tự ru ngủ mình vì quá khứ oanh liệt đã qua.

Cuối thư, em chúc thầy sức khỏe và sự tỉnh thức. Rất mong nhận được phúc đáp của thầy trong thời gian nhanh nhất.

Ngày 22 tháng 02 năm 2006
Nguyễn Tiến Trung
Sinh viên năm thứ tư – ngành công nghệ thông tin

[1] Nữ sinh Phi Thanh trong kì thi học sinh giỏi văn đã nêu lên tình trạng dạy và học vẹt môn văn. Sự kiện này đã gây xôn xao dư luận trong một thời gian dài.
[2] AQ là nhân vật nổi tiếng của nhà văn Lỗ Tấn. Đặc điểm nổi bật nhất của nhân vật này là luôn sử dụng "phép thắng lợi tinh thần", chẳng hạn như "nó đánh mình nghĩa là nó đánh cha nó".

Người Việt đã khác trước

2010-04-20

Ban Việt ngữ Đài BBC vừa giới thiệu bài viết “Một cách nhìn khác về tinh thần dân tộc” của bà Đỗ Ngọc Bích trên chuyên mục Diễn đàn và các ý kiến được nêu trong bài viết này, đã trở thành đề tài được quan tâm.

Photo courtesy of GiaophanVinh

Giới trẻ biểu tình phản đối Trung Quốc, khẳng định Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam.

Sự kiện vừa kể có gì đáng chú ý? Mời quý vị theo dõi Trân Văn tổng hợp và tường trình thêm...

Nên học như thế nào?

Cô Bích chưa có Tiến sĩ. Cô Bích nói cho mình biết là cô có gửi CV cho BBC. CV là lý lịch và trong CV đó có nói là ABD Tiến sĩ. Thực sự một người ABD có nghĩa là chưa có bằng, chưa nộp luận văn.

Tiến sĩ Erik Harms

Việc bà Đỗ Ngọc Bích phê phán chuyện chống Trung Quốc, rồi cho rằng đó là các biểu hiện không lành mạnh của phong trào bài Hoa, cảnh báo về sự xuất hiện “chủ nghĩa dân tộc mù quáng”, đồng thời gợi ý nên tìm hiểu và học lại về lịch sử Việt Nam, bởi hình như lịch sử Việt Nam thiếu chính xác,... đã bị người Việt ở cả trong lẫn ngoài Việt Nam phản bác mạnh mẽ.

Đáng chú ý là ngoài những bài phản biện của giới nghiên cứu văn hoá – lịch sử, giới sử dụng Internet ở trong và ngoài Việt Nam cũng đã góp thêm rất nhiều ý kiến phản bác các luận điểm như: Người Việt có nguồn gốc từ Trung Quốc. Hoặc vua Việt cũng xuất thân từ Trung Quốc, thậm chí đã coi Trung Quốc như cha, anh. Hoặc xét cho cùng, lãnh thổ Việt Nam hiện nay cũng nhờ chiếm đóng đất đai Chiêm Thành, Kh’mer,... của bà Đỗ Ngọc Bích.

Trên website “anhbasam.com”, một độc giả tự giới thiệu tên là “Thanh”, đã giải thích với bà Đỗ Ngọc Bích, vì sao người Việt chống Trung Quốc: Theo Luật Biển quốc tế, Việt Nam có 200 hải lý vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa trên biển Đông nhưng “đường lưỡi bò” của Trung Quốc khiến Việt Nam chỉ còn bờ biển. Trung Quốc “thực thi chủ quyền” trên lãnh hải của Việt Nam “không” theo cách của một quốc gia văn minh mà theo kiểu của một quốc gia mọi rợ, dùng tàu chiến đâm chìm tàu cá, đánh đập ngư dân, bắt cóc đòi tiền chuộc, chưa kể vụ thảm sát năm 2005 giết chết 11 ngư dân Hậu Lộc, Thanh Hóa. Đó chính là lý do khiến tinh thần căm ghét Trung Quốc bùng nổ. Chỉ cần bà có một chút đồng cảm với những ngư dân tan cửa nát nhà, bà sẽ không viết như thế...

Ngư dân Việt Nam bị Trung Quốc bắt giữ. Photo courtesy of  lysonforum.
Ngư dân Việt Nam bị Trung Quốc bắt giữ. Photo courtesy of lysonforum.
Độc giả vừa kể chất vấn thêm: Bà hỏi thanh niên Việt Nam đã bao giờ đọc Đại Việt Sử ký của Lê Văn Hưu từ nguyên bản chưa (?) nhưng Đại Việt Sử ký của Lê Văn Hưu chỉ còn 29 đoạn chép trong Toàn thư, làm sao đọc từ nguyên bản?.. Bà viết về quá trình chiếm hữu Hoàng Sa – Trường Sa, phải nói ngay kiến thức của bà là một số 0 tròn trĩnh. Chỉ cần bà lên diễn đàn “hoangsa.org”, chịu khó đọc kho tư liệu về mà các bạn trẻ đó dày công sưu tập, bà sẽ hiểu rằng kiến thức lịch sử về Hoàng Sa – Trường Sa của bà thua xa các bạn sinh viên đó... Bà nói các vua Việt Nam coi vua Trung Quốc như là cha, là chú? Bà lấy thông tin đó ở đâu vậy?

Không ngộ nhận

Sự kiện vừa kể, còn một điểm đáng chú ý khác là cả giới nghiên cứu văn hoá – lịch sử, lẫn giới sử dụng Internet ở trong và ngoài Việt Nam, cùng tỏ ra băn khoăn trước tương quan giữa thông tin về cá nhân bà Đỗ Ngọc Bích với nội dung bài “Một cách nhìn khác về tinh thần dân tộc”.

Cô Bích là sinh viên cao học, sắp viết luận văn ở Đại học Hawaii trong Khoa Hoa Kỳ học, chứ không phải là Tiến sĩ đang giảng dạy ở Yale.

Tiến sĩ Erik Harms

Theo giới thiệu trên Diễn đàn của BBC, bà Đỗ Ngọc Bích hiện là Tiến sĩ, đang giảng dạy về Việt Nam học tại Đại học Yale, cũng như đang tham gia dịch thuật các chương trình sử học cổ, trung, cận đại tại Đại học Yale, song nội dung của “Một cách nhìn khác về tinh thần dân tộc”, lại có nhiều điểm không tương xứng với hàm lượng tri thức, cũng như các thuộc tính vốn không thể thiếu, trong bài viết của một người chuyên làm công việc nghiên cứu.

Với một tiến sĩ như thế, học giới và nhiều người sử dụng Internet cùng tỏ ra nghi ngại về việc Đại học Yale đã cũng như sẽ đào tạo ra sao về chuyên ngành Việt Nam học?

Tiến sĩ Erik Harms, Phó Giáo sư Khoa Nhân học của Đại học Yale, giải đáp các thắc mắc này trực tiếp bằng Việt ngữ: Cho tôi giải thích vấn đề này. Trên BBC người ta ghi cô Bích là Tiến sĩ giảng dạy ở Yale. Nó sai nhiều điểm.

Bản đồ hình lưỡi bò do Trung Quốc công bố xác định chủ quyền trên  biển Đông. Photo courtesy of nguoiviettynan.net
Bản đồ hình lưỡi bò do Trung Quốc công bố xác định chủ quyền trên biển Đông. Photo courtesy of nguoiviettynan.net
Điểm thứ nhất là cô Bích chưa có Tiến sĩ. Cô Bích nói cho mình biết là cô có gửi CV cho BBC. CV là lý lịch và trong CV đó có nói là ABD Tiến sĩ. Chữ ABD bằng tiếng Anh nó hơi phức tạp cho người không biết. ABD có nghĩa là “All but dissertation”, nghĩa là đang học Tiến sĩ nhưng có qua quá trình giảng dạy rồi, mình đang viết luận án. Nếu không hiểu chương trình Mỹ, người ta nghĩ: Ồ!Là Tiến sĩ rồi. Thế nhưng thực sự một người ABD có nghĩa là chưa có bằng, chưa nộp luận văn.

Thực sự bây giờ cô Bích là sinh viên cao học, sắp viết luận văn ở Đại học Hawaii trong Khoa Hoa Kỳ học, chứ không phải là Tiến sĩ đang giảng dạy ở Yale.

Erik phải điều chỉnh lại thông tin một cách rõ rang nữa là cô Bích đang sống ở đây, ở New Haven (bang Connecticut, nơi Đại học Yale tọa lạc).

Có một chương trình ngoại ngữ cho những sinh viên ở Yale muốn học thêm về ngoại ngữ. Ở Yale mình dạy tiếng Việt đến lớp hai. Có nghĩa là dạy hai năm tiếng Việt. Sau đó có sinh viên nào giỏi tiếng Việt, muốn tìm người dạy kèm tiếng Việt thì Yale sẽ thuê một người để dạy thêm một chút.

Trước đây mình không biết nhưng mà cô Bích có dạy tiếng Việt cho hai sinh viên ở đây. Sinh viên rất là giỏi tiếng Việt, muốn đọc báo hay là đọc sách gì đó thì họ gặp cô Bích. Ví dụ một tuần, một tiếng đồng hồ gì đó.

Thực sự thì có thể nói là cô Bích có dạy nhưng không phải trong chương trình chính thức ở Yale. Cô Bích có dạy kèm cho mấy sinh viên học ở Yale nhưng mà là dạy kèm ngoài giờ học cho mấy sinh viên ở Yale học thêm, ngoài giờ học bình thường.

Có thêm một câu mình nhớ là người ta có hỏi là cô Bích có dịch thuật tài liệu? Đây không phải là việc chính của Yale. Ví dụ có một ông giáo sư chuyên môn về Việt Nam muốn có sự giúp đỡ trong một vài tài liệu về lịch sử…

Do sự kiện có liên quan đến đồng nghiệp, chúng tôi đã liên hệ với nhà báo Nguyễn Giang, Trưởng Ban Việt ngữ của Đài BBC. Ông cho biết, đây là một cuộc thảo luận nên BBC sẽ có ý kiến chính thức khi cuộc thảo luận chấm dứt.

Ngoài Tiến sĩ Erik Harms, nhiều người sử dụng Internet còn cung cấp thêm các thông tin, cho biết, bà Đỗ Ngọc Bích chỉ mới rời Việt Nam cách nay ít năm chứ không phải là người Việt, sinh ra hoặc trưởng thành ở nước ngoài.

Những người theo dõi sát các diễn biến thời sự tại Việt Nam nhận định, trước khi các thông tin có liên quan đến học vị, nguồn gốc của bà Đỗ Ngọc Bích được bạch hoá, tuy không đồng tình với cách đánh giá, nhìn nhận vấn đề của bà Bích, song nhìn chung, dư luận cả trong lẫn ngoài Việt Nam tỏ ra khá điềm tĩnh.

Gần như không có ý kiến nào khái quát sự kiện vừa kể theo luận điểm quen thuộc mà người ta vẫn nghe như: Việt kiều là vong bản, mất gốc. Hoặc các ý kiến mà Việt kiều đóng góp cho những vấn đề liên quan đến chủ quyền, quan hệ Việt – Trung đều từ ý đồ xấu, do các thế lực thù địch, phản động kích động. Có thể là nhờ vậy, sự đồng thuận giữa trí thức nói riêng, cũng như giới sử dụng Internet nói chung, ở cả trong và ngoài Việt Nam, trước các vấn đề thời cuộc nóng bỏng, liên quan đến vận mệnh quốc gia, không bị sự kiện này làm cho rạn nứt.

Giới trẻ biểu tình phản đối Trung Quốc ở Việt Nam. Photo courtesy  of giaophanvinh.
Giới trẻ biểu tình phản đối Trung Quốc ở Việt Nam. Photo courtesy of giaophanvinh.

Mục tiêu và phương tiện

Sau khi các diễn đàn điện tử, các blog giới thiệu hàng trăm bài phản biện và ý kiến phản bác “Một cách nhìn khác về tinh thần dân tộc”, ngày 20 tháng 4, Ban Việt ngữ BBC tiếp tục giới thiệu thêm quan điểm của bà Đỗ Ngọc Bích đối với ý kiến độc giả.

Bà cho biết, bài “Một cách nhìn khác về tinh thần dân tộc”, được viết từ cảm giác bực dọc, khó chịu khi phải đọc những lời phỉ báng, lăng mạ của các blogger trong nước và hải ngoại đối với nhà nước Việt Nam hay nhân vật lãnh đạo Việt Nam trong quan hệ với Trung Quốc trên Facebook hay diễn đàn BBC, VOA tiếng Việt.

Điều em quan tâm là những người đang nắm vận mệnh dân tộc trong thời điểm hiện nay có quan điểm thế nào kia.

Nguyễn Quang Lập

Theo bà: Tôi thấy họ có vẻ ghét Trung Quốc quá thể, nên muốn tìm ra nguyên cớ tại sao họ ghét Trung Quốc và một số lãnh đạo Việt Nam đến thế, và cố gắng làm cho họ bớt thù hận, bình tĩnh, rộng lượng hơn một chút với một số bối cảnh ngoại giao Việt Trung hiện thời.

Tôi tin rằng kiểu phê phán lăng mạ chỉ gây phản cảm, phản tác dụng, và theo tôi không thể có kết quả gì.

Giới sử dụng Internet tại Việt Nam nghĩ gì? Một người sử dụng Internet, có nickname la “Tin Kinh tế” nêu nhận xét trên blog Quê choa, của nhà văn Nguyễn Quang Lập: Thực ra em chả quan tâm đến quan điểm của bà Ngọc Bích, bà muốn bày tỏ thế nào tùy bà, đó là quyền của bà. Điều em quan tâm là những người đang nắm vận mệnh dân tộc trong thời điểm hiện nay có quan điểm thế nào kia, bao nhiêu % “đồng thuận” với bà Ngọc Bích? Bao nhiêu % phiếu trắng? Bao nhiêu % phiếu chống?

Bác nào có đủ dữ liệu, phân tích cho bà con mở mang tầm hiểu biết thì tốt quá.

Đến nay, ba ngày sau khi “Một cách nhìn khác về tinh thần dân tộc” trở thành sự kiện nóng, khiến cả ngàn người lên tiếng. Hệ thống truyền thông Việt Nam vẫn im lặng, cho dù gần đây, một số cơ quan truyền thông trong nước như Nhân Dân, Quân đội nhân dân vẫn lặp đi, lặp lại những lời kêu gọi kiều như bài “Chủ động phản bác thông tin xuyên tạc”, trên tờ Quân đội nhân dân số ra ngày 21 tháng 3 vừa qua: Để ngăn chặn ảnh hưởng xấu của các loại thông tin này, một mặt, chúng ta vẫn phải kiên quyết vạch trần âm mưu chế tác, truyền bá loại thông tin phản tuyên truyền, xuyên tạc. Mặt khác cần thiết phải tìm ra nguồn gốc phát sinh, nhận diện loại thông tin đó để cảnh báo cho đông đảo công chúng. Qua đó, từng bước ngăn chặn chiến thuật gây nhiễu loạn thông tin.

http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/Vietnamese-people-have-grown-up-politically-TrVan-04202010225443.html

Tôi yêu

ST: Trịnh Hưng
TB: Hồ Lệ Thu - Như Loan - Tranh Trúc.

Tôi yêu quê tôi - yêu lũy tre dài đẹp xinh

Yêu con sông xanh dâng cát hoe vàng bến đình

Yêu trăng buông lơi hôn má cô nàng dệt tơ

Và yêu cánh đồng vời xa - ngàn tay đang dựng mùa hoa.

Công viên trung tâm thị trấn

***

Tôi yêu đơn sơ qua mái tranh nghèo mẹ quê

Như duyên nên thơ trong tiếng quan họ ước thề

Yêu con đê xưa đưa lối qua chợ làng quê

Và yêu mấy nhịp cầu tre là đây em chờ anh về.

***

ảnh

***

ĐK: Kìa ! cùng đùa chơi

Trẻ thơ ca hát xây đời

Dù nghèo mà vui hỏi ai không hé môi cười

Mưa nắng ơn trời luống cày thắm đẹp lúa ngời

Xóm làng đón mùa chiêm mới - ấm no ấp ủ lòng tôi.

***

***

Tôi yêu quê tôi - yêu mãi bây giờ càng yêu

Yêu chim bay qua mang đến tin mừng thái hòa

Yêu anh yêu em - yêu nước yêu trời gần xa

Và yêu mối tình nở hoa ngàn năm không hề phai nhòa.

***

***

Tôi yêu đơn sơ qua mái tranh nghèo mẹ quê

Yêu duyên nên thơ trong tiếng quan họ ước thề

Yêu con đê xưa đưa lối qua chợ làng quê

Và yêu mấy nhịp cầu tre là đây em chờ anh về.

***

***

ĐK: Kìa ! cùng đùa chơi

Trẻ thơ ca hát xây đời

Dù nghèo mà vui hỏi ai không hé môi cười

Mưa nắng ơn trời luống cày thắm đẹp lúa ngời

Xóm làng đón mùa chiêm mới - ấm no ấp ủ lòng tôi.

***

ảnh

***

Tôi yêu quê tôi - yêu mãi bây giờ càng yêu

Yêu chim bay qua mang đến tin mừng thái hòa

Yêu anh yêu em - yêu nước yêu trời gần xa

Và yêu mối tình nở hoa ngàn năm không hề phai nhòa.