Friday, May 7, 2010

Đất nước đang bất ổn thật rồi?!

Hà Văn Thịnh – Đại học Khoa học Huế

Ngày 6.5.2010 là một trong những ngày mà cái đầu bé nhỏ của tôi cứ muốn vỡ tung ra vì lướt qua mạng, chạm đến bài nào là… nhức nhối vì bài ấy. Tôi chẳng còn biết mình nên viết về cái gì để cho cái đầu đỡ bị đau, đỡ bị xót, để khỏi phải khóc thành tiếng một cách tủi hèn! Thậm chí, tôi buộc phải nghĩ rằng xã hội mà ta đang sống, thực ra đang bất ổn thật rồi: Rối tinh lên từ Quốc hội đến Bộ Quốc phòng, từ Biển Đông “thỏa đáng” được mấy ngày lại đến chuyện tàu của ngư dân Quảng Ngãi bị bắt, rồi Trung Quốc lại ban hành “lệnh”(!?) cấm đánh bắt cá ở Biển Đông…

Dân tộc Việt Nam đang sống trong nền văn minh nào đây? Nếu nói là nền văn minh “của dân”, sao người dân khổ thế? Nếu nói rằng đây là nền văn minh của chịu đựng và nhẫn nhục thì xin hỏi, chờ đến bao giờ? Nếu nói rằng nền văn minh “hữu nghị” của “thỏa đáng, thật thà”, sao dối trá và gạt lường cứ như chuyện chợ trời? “Ngày xưa” Tố Hữu nói Chuyện tình e sớm nắng chiều mưa / Chợ trời thật giả đâu chân lý / Hàng hóa lương tâm vẫn thiếu thừa. Ngày nay, xin mạn phép Tố Hữu mà sửa lại rằng “Chuyện đời e sáng (bị) mắng, chiều (vẫn) thưa / Chợ trời, đồ giả là chân lý / Tiền bạc riêng ta vẫn cứ thừa”…

1. Lá đơn kêu cứu của ông Bùi Như Thủy ở Hải Phòng, 87 tuổi – đọc mà tôi không dám tin ở mắt mình! Đơn kêu cứu gửi Chủ tịch Quốc hội, Chủ tịch Nước, Thủ tướng 19 lá rồi (từ 2004), hết 2.100 ngày chờ đợi mà không hề có phản hồi. Vậy, “vì dân, của dân” là thuộc vào cái thứ nào đây? Được hay không, phải trả lời cho dân biết, đó là trách nhiệm của những kẻ ăn đồng lương, bổng lộc từ tiền nộp thuế của dân. Luật Đất đai mà chỉ riêng điều 116, khoản 1, có 96 từ, sai 12 vấn đề là cái lý ra sao? Chẳng lẽ cả cơ quan lập pháp của một quốc gia mà không tranh luận nổi với một cụ già gần 90 tuổi sao? Hay là do Quốc hội có quá nhiều thành viên của “mặt trận” chẳng hiểu gì đời, xã hội, luật pháp nên làm luật, đụng đâu sai đó? Nếu có sai thì phải sửa, đó là nguyên tắc của mọi chính quyền vì dân. Quốc hội mà coi thường dân, khinh cả người già như thế thì đúng là hết lời để nói rồi.

2. Chuyện của cựu Trung tá tình báo Vũ Minh Trí kiện Tổng cục 2 còn làm tôi hoang mang hơn nữa. Cơ quan tình báo là cơ quan bí mật nhất, quan trọng nhất đối với an ninh quốc gia mà mọi sự cứ “bùng nhùng” những chuyện nổi cộm hết năm này đến năm khác là do đâu? Chẳng lẽ, tình báo, quân đội mà quanh năm chỉ lo giải quyết những sản phẩm “tồn kho” từ lâu để lại liên quan đến uy tín quân đội và cả vận mạng đất nước mà cũng chẳng dứt điểm cho xong? Vậy an ninh quốc gia, an toàn lãnh thổ, nền độc lập của đất nước phải “xếp hàng” sau mấy cái vụ nhức đầu của những cá nhân nào đấy thôi ư? Cá nhân, dù to đến cỡ nào, nếu lạm dụng quyền hành, gây phương hại đến an ninh thì nhất thiết phải xử lý ngay và xử lý triệt để. Phải đưa vụ việc ra tòa án, phải công bố sự thật để dân chúng an lòng, để mang lại niềm tin cho sĩ quan và binh lính.

3. 27.5 thả ngư dân bị bắt, sau khi đã trấn lột hơn nửa tỷ đồng tài sản của ngư dân ta, ông Hồ Cẩm Đào nói rằng đã tìm được giải pháp “thỏa đáng” cho Biển Đông. Lời ông Hồ nói gió chưa kịp thổi bay thì 29.5, ông ta xấc xược và côn đồ khi ngang nhiên ban hành ‘lệnh’ cấm đánh bắt cá ở Biển Đông – phần lớn thuộc chủ quyền của Việt Nam, từ ngày 16.5 đến 1.8.2010!? Năm ngày sau, ngày 4.5, lính Trung Quốc lại bắt giữ tàu QNg-0281 với 12 ngư dân và đòi tiền chuộc 70 vạn nhân dân tệ (nghe đâu người ta đang chuẩn bị đổi tên đồng tiền của nước nào đó thành “đảng tệ”)(!)

Đến như vậy mà còn nhắm mắt, đưa chân tin vào “năm hữu nghị”, “cung hữu nghị” thì quả thật, hàng chục năm đọc sách, nghiên cứu sử học của tôi chỉ đáng vất vào sọt rác. Tôi không hiểu những người lãnh đạo có trách nhiệm với dân tộc, đất nước hiện nay đang muốn làm gì khi cứ cúi đầu thấp hơn nữa? Điện Biên Phủ ở đâu? Hào khí Bạch Đằng, Chương Dương, Hàm Tử… ở đâu, hay đang rủ nhau cùng trốn chạy trong cái góc khuất lụy tăm tối đớn hèn nào đó? Nói thật, dù đã U60, nhưng tôi vẫn sẵn sàng làm “người lính già đầu bạc”, nếu Tổ Quốc cần! Chẳng lẽ bà Nguyễn Phương Nga cứ tiếp luồng “tư tưởng” cho ông Phạm Bình Minh theo nguyên tắc phụ tùy phu xướng mãi hoài sao? Tại sao không vì dân tộc, giảm bớt quyền, bổng cá nhân, lợi ích nhóm, để có đồng minh? Tại sao không thà hy sinh tất cả chứ nhất định không chịu mất nước, nhất định không chịu làm nô lệ? Chúng ta học Tư tưởng Hồ Chí Minh ở điểm nào là đáng học nhất?… Khi Đại Hán mặt dày, mày trợn, lòng dạ tham lam, hành xử như côn đồ, gây ra bao tội ác khiến ngư dân và trái tim, khối óc của gần 90 triệu con dân Việt đau và nhức nhối không cùng như thế, thì nhẫn nhục hơn nữa, đồng nghĩa với tội ác. Hãy cứ nhìn xem Quân hạm và phi cơ chiến đấu Malaysia vừa đuổi theo tàu Ngư Chính của bọn hải tặc xâm phạm vùng biển Trường Sa, bám sát trong 17 giờ liền khiến chúng phải cụp đuôi bỏ chạy, mà không thấy nhục sao?

Nhiều và rất nhiều những nỗi đau buộc phải viết ngay trước ánh bình minh của ngày 7.5. Đó là Ngày mà cách đây 56 năm, cả dân tộc Việt Nam đã tạo nên kỳ tích làm rung chuyển cả năm châu và vang dội cả địa cầu. Trong đầu tôi đang vọng đến tiếng “thì thầm” của E. Hemingway: “Let’s The Day Perish” – Hãy để Ngày ấy Lụi tàn (tên một cuốn sách). Không lẽ trong mỗi trái tim và tấm lòng Việt, chẳng còn Tinh thần Điện Biên, sức mạnh Phù Đổng nữa?

Huế, 7.5.2010

HVT

HT Mạng Bauxite Việt Nam biên tập

0 comments:

Post a Comment