Wednesday, April 7, 2010

Trốn thoát khỏi nhà chứa ở Cambodia: chuyện của một cô gái

Andrew Lam, New America Media

Diên Vỹ, X-Cafe chuyển ngữ
06.04.2010


Nạn buôn người đã trở thành một hiểm hoạ ở Việt Nam. Dự đoán mỗi năm có khoảng vài nghìn phụ nữ và trẻ em bị bán từ Việt Nam đến các nước khác, chủ yếu là qua ngả Cambodia và Trung Quốc nhằm mục đích khai thác buôn bán tình dục. Khoảng 50 phần trăm trong số họ đến từ An Giang thuộc vùng Châu thổ sông Mê Kông. Nguyen Bong đã tìm cách vượt khỏi nhà chứa nơi cô bị giam giữ và trở về lại Việt Nam. Hiện cô được tổ chức Vòng tay Thái bình (Pacific Links) cưu mang, tổ chức này cung cấp nơi ăn ở học hành cho những thiếu nữ Việt Nam gặp nạn. Nguyen Bong kể lại chuyện của mình cho Andrew Lam.


Em tên là Nguyen Bong, 21 tuổi. Ba má làm ruộng. Gia đình em cũng đủ ăn đủ mặc. Em có một người anh và một đứa em trai.

Năm 2008 em đi qua Miên rồi bị kẹt lại ở bển hơn một năm.

Hồi đó em còn đi học và sẵn dịp mới vừa thi xong, em thường lên mạng chơi, có một ông thường chát với em. Em không biết ổng là ai nhưng ổng cứ muốn chát nên tụi em nói chuyện. Ổng nói có một tiệm cà phê ở bên Campuchia, em có thể tới làm kiếm tiền.

Lúc đó em thường cự lộn với má và bị má đuổi ra khỏi nhà. Em rất buồn. Hàng xóm có người muốn cưới em nhưng em thì không muốn lấy chồng. Má nói, “Mày phải lấy nó,” em buồn quá. Em và nhỏ bạn định đi Hà Tiên mấy ngày rồi trở về. Nhưng ông bạn em quen trên mạng gọi và khuyên tụi em nên đi Campuchia để làm kiếm tiền. Em có người bạn khác học cùng trường, ảnh cũng mới thi rớt nên cả ba cùng đồng ý, “Sao hổng đi thử?”


Tụi em đón xe ôm qua bển rồi tới nhà cái người đã hẹn nhưng ổng lại không có ở đó. Ổng đang ở Mã Lai. Em gái của ổng làm chủ ở chỗ này, bả giữ em và mấy người bạn lại. Họ cũng là người Việt. Họ hỏi em ở đâu tới và em trả lời cho họ biết. Người đàn bà nói bả sẽ mua quần áo mới cho em, tụi em ở đó khoảng một tháng. Em không biết chuyện lương bổng. Lúc đó em chẳng nghĩ gì tới chuyện tiền bạc.


Ngay sau đó em hiểu đây là một trạm trung chuyển buôn người. Chỗ đó bán con gái ra ngoại quốc. Họ cũng bán nhiều chất ma tuý nữa. Có thứ bột màu trắng hay loại dùng để chích. Em thấy có mấy người con gái đến rồi đi. Người đàn bà đó cũng cung cấp cho họ bạch phiến. Bả đang đợi thêm người tới rồi đưa tụi em qua Mã Lai.

Bả thu tiền của những thiếu nữ đang làm việc rồi bán thuốc trắng lại để họ hút. Bả gọi em là “gái”. Bả kể với em là bả còn có mấy nhà chứa ở Thái Lan và Mã Lai. Đứa bạn trai qua Campuchia cùng với em cũng dính vô chuyện hút bạch phiến. Em không biết sau này ảnh ra sao. Chất ma tuý được dùng để bắt mấy cô gái phục tùng.

Đây là một thương vụ lớn có nhiều người điều khiển, nhưng em chỉ gặp khoảng bốn hoặc năm người trong bọn họ. Lúc đầu em định trốn nhưng không được. Em không dám nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra nếu em bị bắt lại nên em không muốn trốn. Em xin xỏ họ: “Cho tụi tui về. Tụi tui còn đi học.” Người đàn bà nói, “Mày chẳng học hành được gì, lại không có tiền.” Bả nói bả đang chuẩn bị giấy hộ chiếu giả để đưa em qua Mã Lai.


Nhưng thiệt hên cho em. Một trong những bạn hàng mua thuốc phiện là bạn trai của đứa con gái nuôi của bà chủ – cô này đã bán thân từ tuổi 13 và được bà này nhận làm con nuôi – người bạn trai của cổ bị đuổi ra khỏi chỗ này vì đã hút thuốc phiện trên ban công. Họ cãi nhau rất dữ rồi anh ta nói, “Tao mà đi rồi, ba ngày sau chỗ này sẽ bị khám xét.”


Hôm sau cảnh sát tới và bắt hết mọi người. Em được đưa tới một nơi tạm trú ở Phnom Penh hơn một năm. Họ không cho em đi vì em không có giấy tờ. Có người ở Việt Nam biết tình cảnh của em nên đã báo với gia đình em, cuối cùng em được về nhà. Em nghe nói bà chủ nhà chứa đã trả 100 ngàn đô để khỏi ở tù.


Lúc em còn tạm trú ở Campuchia em gặp rất nhiều thiếu nữ bị hành hạ dã man. Em gặp 33 người ở đó, nhiều người là dân Việt Nam nhưng đa số sinh ra ở Campuchia.

Có một cô gái rất đẹp, cổ bán thân làm điếm lúc 13 tuổi để giúp bà ngoại. Cổ kể với em cổ phải phục vụ mấy chục người mỗi ngày, rồi còn bị 20 người bắt đi hiếp dâm tập thể. Cổ lạy lục họ ngừng tay nhưng họ cứ tiếp tục hãm hiếp cổ. Cổ được cứu thoát khi nhà chứa của cổ bị bố ráp.

Có một cô khác, lớn con nhưng mắc chứng động kinh vì từng bị đánh đập. Cổ nói cổ chống cự lại khách hàng nên bị đánh đập tàn nhẫn. Giờ thì cổ làm gì cũng bị run rẩy dữ dội. Cổ bị hãm hiếp đánh đập quá thường xuyên đến nỗi trở nên nửa điên nửa tỉnh.


Có mấy người bị chứng thần kinh. Trong trại tạm trú có mấy cô chết vì bịnh SIDA.

Khách hàng của là ai? Có đủ loại người ngoại quốc. Mỹ, Thái, Việt, Miên.

Em nghe họ kể chuyện và nhận ra rằng em phải có nghề nghiệp và học vấn để sống. Giờ nhớ lại em thấy mình quá ngu nghe theo bạn bè sang Campuchia. Em thiệt là may mắn. Em thấy tội cho những người khác phải trải qua những hoàn cảnh tệ bạc như vậy.

Đa số bạn bè em ở Việt Nam không rõ sự tình. Họ chưa từng trải qua nên không chịu tin vô những tin tức về nạn buôn người. Đôi khi họ nói, “Ai biểu họ làm chuyện đó?” Nhưng họ không hiểu là nó có thể xảy ra đối với chính họ.

Em muốn khuyên họ đừng nên trò chuyện với người lạ, cũng đừng tự mình muốn làm gì thì làm. Cẩn thận. Nhưng em biết bạn em. Họ muốn được tự do. Em nghĩ mình không thể khuyên nhủ được họ.

Trong tương lai, em muốn làm luật sư. Em muốn giúp đỡ những người trong hoàn cảnh này hay họ muốn ra toà để đòi hỏi công bằng, em sẽ tình nguyện giúp họ.

Trở lại đi học sẽ rất khó khăn nhưng em biết là với lòng tự giác, nghị lực và niềm tin, em sẽ làm được. Em sẽ cho mọi người thấy em quyết tâm như thế nào. Giờ thì em đã có điểm cao nhưng vẫn còn bị trễ hai năm.


Những ai muốn giúp đỡ, xin gửi đóng góp đến http://pacificlinks.org/. Tổ chức này đang nỗ lực chống nạn buôn người ở Việt Nam với trọng tâm ở vùng Châu thổ sông Mê Kông.


http://www.x-cafevn.org/node/114

http://anhbasg.multiply.com/journal/item/1436/1436


0 comments:

Post a Comment