Tuesday, April 6, 2010

Đại Vệ Chí Dị - Vấn an Thái Thượng Hoàng.

Apr 6, '10 9:27 AM
Đại Vệ Chí Dị Truyện

Kỳ…: Vấn an Thái Thượng Hoàng.

Thương Phu Xứ Bắc (Theo cảm hứng từ Người Buôn Gió)

http://trunglap99.multiply.com/journal/item/9/9

Vệ Vương triều Sản năm ấy là đứa con rơi hiếm hoi của Tiên Đế, khi người dành toàn bộ tài sức đời trai để bình sơn lập quốc mà quên đi việc hạnh phúc cá nhân của bản thân mình. Nhờ ân đức Tiên Đế mà đương kim Vệ Vương có vóc dáng khôi ngô phúc hậu. Vệ Vương là người ba phải luôn tươi vui với nụ cười dễ dãi, chính nhờ vậy mà ngay từ thiếu thời đã được Thúc Phụ quý mến nâng đỡ từng chút một. Thúc Phụ giờ là Thái Thượng Hoàng khi Tiên Đế cùng các bậc công thần xưa kia đã khuất núi. Nhờ Thúc Phụ là bậc tôi trung của Tiên Đế mà Vệ Vương được đào tạo lên người như bây giờ không mấy khó khăn. Việc chính triều tuy không dễ đối với người kém tài như Vệ Vương, nhưng gặp các bậc hiền nhân thì chỉ việc tươi cười, khi thiết triều cứ theo giấy mà đọc. Nước Vệ nhỏ bé, nhưng hiền sĩ xưa nay cũng không tới mức không có, vậy nên việc giao bang với bên ngoài cũng chẳng cần biết ngoại ngữ, hễ cần thì gọi thông ngôn là xong.

Thúc Phụ xưa kia cũng ít học chứ không được sánh tài hàng với Tiên Đế, nhưng đổi lại người nhạy cảm và đa mưu với thời cuộc. Khi chính biến đảo điên khói lửa mịt mùng thì người thấy trong tù là nơi an toàn nhất. Kẻ sĩ nước Vệ chải dài từ bắc chí nam mấy ai nhận ra điều quý báu ấy. Đợi đến thời vận của địch yếu hẳn thì người phá ngục trốn ra ngoài. Làm thế vừa được an toàn mà lại vừa có được trang sử đấu tranh cá nhân mà mọi người nghe thấy đều phải kinh nể. Người luôn biết tự lo cho mình, nhờ vậy mà gần qua tuổi 92, mái tóc bạc phơ mà nhìn người vẫn khỏe mạnh. Người ngự tọa ở hậu cung tĩnh lặng mà quyền lực vẫn vô biên. Tuổi cao, mà bổng lộc người cũng chẳng cần nhiều. Chỉ giữ lại chút lộc ở cửa than thổ phỉ trên núi cao và xa ngoài biên ải, còn lại người trả hết cho bọn trẻ để khỏi phiền hà. Tuổi già người ta mới thấy quý sự yên tĩnh.

Thừa Tướng là viên quan đầy tớ xưa nay để sai gánh vác trông nom toàn bộ việc chính triều đến việc xã tắc. Vì là tên nhận nhiều bổng lộc quyền hành nhất, nên hắn sẽ phải gánh vác toàn bộ công việc. Có tên này thì khỏi phải bận việc gì. Từ việc đói việc lo, đến việc có tên nào không nghe lời, cứ đầu tên Thừa Tướng mà gõ. Mọi việc đâu vào đấy hết. Tên nào không nghe, hắn tự biết lôi lên bộ hình triện cho mấy tội rồi tống vào ngục, cần thiết thì đem chảm vài tên làm gương. Nước vệ ngục rộng, lính nhiều đứa nào dám không nghe?

Tiên Đế kiệt xuất tài ba lập lên giang sơn, việc cai quản sau này dễ lắm. Vệ Vương chẳng phải làm gì, ngày một béo tốt. Nhìn Vệ Vương trưởng thành mà Thúc Phụ càng thêm cao gối yên tâm. Triều nhà sản đời đời vững mạnh.

Nhớ hồi năm nọ, chính tên Thừa Tướng người đàng trong được giao quyền hành nhiều nên sinh ngạo mạn, không biết mình là ai quay ra chống đối chê bai. Cho hắn mở giao bang, hắn lại nhân đà gây dựng ổ nhóm ăn nói càn quậy. Tiên Đế sống lại người cũng không tha, huống hồ là Thái Thượng Hoàng nổi tiếng nghiêm khắc thâm nho. Mũi kim rút ra nhanh tới mức tên quan phản đồ không kịp nhận ra ngày tận số của mình. Hắn ngã gục xuống trước khuôn mặt lạnh tanh của Thái Thượng Hoàng. Trong đám tang của hắn, toàn bộ gia khuyến, đồ đệ ai lấy chỉ biết thắp nén nhang mà không ai dám nói gì dù chỉ nửa lời. Cái đó cũng là để răn cho những tên làm Thừa Tướng sau này, được giao việc dù khó cũng cố mà làm chớ có dở trò. Nhờ vậy mà tên Thừa Tướng bây giờ là học trò của hắn xưa kia trở lên ngoan ngoãn lắm. Việc xã tắc lúc bộn bề thì khuôn mặt luôn điềm nhiên hắn tạo ra cho hợp với quan trường chỉ có chút chau lại, chứ hắn chẳng bao giờ dám kêu ca lấy một câu.

Một buổi sớm ban mai khi Thái Thượng Hoàng thức dậy, tôi tớ quây quần bên người. Người nhắc nhở dân con nước Vệ phải biết tự hào dân tộc và nâng cao tinh thần ái quốc trung quân. Người vừa nói đến đoạn: “Nước Vệ ta là nơi địa linh nhân kiệt, thiên địa giao hòa, mọi vương quốc đều phải kính nể, có rừng vàng biển bạc đất phì nhiêu”, người nói chưa hết câu thì có tên lính xộc vào cấp báo:

- “Ngư dân nước Vệ đang đánh bắt cá ngoài khơi thì bỗng đâu có bọn kéo đến đánh đập, tịch thu, vì chúng súy rằng tất cả biển khơi, hải sản quanh đây là của chúng hết. Chúng còn đến chiếm đảo…”.

Tên lính đưa tin lui khỏi triều. Tin báo kia làm cho bao lời vàng ngọc của Thái Thượng Hoàng trở thành sáo rỗng trước đám tôi tớ. Người phút chốc cũng nhận ra mình nói cũng có phần cao hứng. Người nghiêm mặt cũng là để chữa ngượng. Nhưng tôi tớ xưa nay ai lấy đều im lét mỗi khi thấy nét mặt đó của người. Người quay xuống nhìn thẳng viên Thừa Tướng. Viên Thừa Tướng lập cập rút khăn lau mồ hôi vừa định tâu thì lại có một tin cấp báo khác:

- “Mưa lũ miền trung làm sập bao nhà cửa đường sá. Giao thông nam bắc kẹt cứng, bá tánh lầm than khắp nơi”.

Viên Thừa tướng cuống cuồng tâu:

- “Dạ bẩm, thần đã cho cứu trợ nhưng không xuể. Phần vì mưa lũ năm nay lớn chưa từng có, phần vì ngân khố xưa nay vẫn luôn trong tình trạng thâm hụt, nên việc cứu trợ..”.

Thái Thượng Hoàng im lặng. Cái im lặng ấy như muốn nói người chưa bằng lòng về câu trả lời của viên Thừa Tướng. Nhưng không ai biết ý của người thế nào, mà cũng không ai dám hỏi. Sự im lặng phút chốc bao chùm chốn cung đình. ,

- Vậy các ngươi tính cứ để vậy sao? - Người khẽ hỏi.

Câu hỏi của Thái Thượng Hoàng như cởi bỏ thắc mắc về ý của người. Nhưng ngay sau đó đã dồn Thừa Tướng vào chỗ bí không biết tính sao với quốc sự ấy. Thừa Tướng vuốt nhẹ vạt áo, một trong đám phó tướng đang quỳ bên phải sau Thừa Tướng đã có kế sách dâng tâu.

- Ngân khố thâm hụt. Việc cứu trợ thiên tai, đành phải dùng sức dân cứu dân. Dựa vào sức dân là bài học mà thần có được nhờ Tiên Đế anh minh. Dân ta tuy nghèo, nhưng số lượng và mật độ không đến lỗi quá ít. Hơn nữa, thời buổi giao bang sinh ra rất nhiều bọn con buôn giàu có. Thần sẽ cho vinh danh “Doanh Nhân Đất Vệ”, tặng thưởng danh hiệu và tôn vinh ngày kỷ niệm. Thần định sẽ cho bọn truyền thông tổ chức các buổi gặp gỡ, lễ kỷ niệm hoành tráng, và các buổi đấu giá để thu hút ngân lực của con buôn và thương gia. Từ đó lập Quỹ Ủng hộ Người nghèo, chi phí toàn bộ việc cứu trợ từ nay về sau sẽ dùng từ quỹ đó. .

Vệ Vương vốn ba phải thấy cái gì cũng đúng cũng hay, nên sáng mắt thán phục kế sách của viên Phó Tướng. Nhưng chợt chau mày lại tò mò khi nghe Thái Thượng Hoàng vặn lại kế sách viên Phó Tướng:

- Bọn con buôn hẳn là những kẻ không thiếu khôn khoan mà kiếm ra tiền. Lấy gì đảm bảo bọn chúng tin những trò bịp đó của các ngươi?

Vệ Vương vẫn chau nét mặt để xem câu trả lời ra sao. Thái Thượng Hoàng vừa dứt lời hỏi tên phó tướng bên phải, thì tên Phó Tướng bên trái tâu:

- Thần sẽ cho những nữ MC xinh đẹp, văn hay giọng nói ngọt ngào đứng ra tổ chức. Con buôn thành đạt vỗn là những kẻ cầu tiến. Cầu tiến, háo danh, háo sắc thường đi với nhau. Thứ hai, cho dù muốn làm ăn chính đáng thì cũng cần danh tiếng. Làm như thế cũng là tạo cơ hội cho những kẻ cần đẩy danh tiếng lên mà không mất công quảng bá. Quan trọng hơn nữa, vì đó là tiếng gọi của thiên triều. Tham gia nhiệt tình thì được thiên triều biết mặt biết tên, các quan nhỏ từ đó cũng bớt sách nhiễu, làm ăn càng thêm thuận lợi. Thực ra việc ấy có lợi cho đôi đằng, chứ không ai bịp ai đâu ạ! Có kẻ bán nhà bán đất để tham gia thì thần không dám chắc, nhưng một trăm phần trăm xác xuất thành công thì thần xin lấy đầu mình ra đảm bảo đấy ạ!

Nói đoạn, hắn tâu thêm:

- Cùng một chuyến đi, mấy ai tách đàn mà tồn tại được! Hơn nữa, bọn con buôn trăm kẻ cả trăm đều biết luật đời và thời thế.

Vệ Vương sáng mắt há miệng nghĩ thầm, thán phục kế sách của đám phó tướng: “Đúng là Vệ ta lắm danh tài !”. Đôi lúc ngài cảm thấy bực dọc vì tại sao những tài hoa kia toàn nằm vào kẻ khác mà không có lấy một chút cho vào con người mình.

Thái Thượng Hoàng hỏi tiếp:

- Còn vụ ngư dân ngoài khơi? Các ngươi thấy sao?.

Hỏi câu ấy, Thái Thượng Hoàng cứ hỏi vậy thôi. Chứ người đã biết thừa thế sự. Nhân tình, có tiền thì nói mới có người nghe. Quốc sự cũng giống gia sự, Vệ quốc bị lân bang bắt nạt cũng chính vì cái nghèo. Ngân khố dồi dào, binh đao khí giới giàu mạnh, quân lính hùng cường, như thế thử hỏi xem chúng có phải trọng mình không? Và cái chính không được là kẻ quanh năm đi ngửa cổ xin tiền. Xây dựng kinh đô thành quách hào nhoáng bên ngoài để khoe với bá tánh là Vệ cường thịnh. Có động đến bịnh đao khí giới mới nhận ra mình là ai trong cõi bang giao. Người biết việc này có liên quan đến nhiều điều tế nhị. Nghĩ đến thì dài lắm. Ngài lơ đi cho đám tôi trung:

- Thôi, giang sơn xã tắc giao trong tay các người. Tính sao cho hợp trên vừa dưới.

Nói xong, người đứng dậy, vừa phe phẩy chiếc quạt lông vừa đi vào hậu cung. Gấu áo lụa quét dài trên nền cung điện bóng loáng, để lại viên thừa tướng cùng đám cận sự quỳ phía sau đang chau mày suy tính.



Vậy là hai việc, một việc chỉ cái vuốt tay là có ngay kế sách, còn việc kia thì tính mãi không ra. Có gì nặng bằng gánh vác giang sơn!!

Vệ Vương cũng nghiêm mặt hún theo lời nói của Thái Thượng Hoàng rồi rút về phủ mình:

- Các ngươi liệu liệu mà tính!

Hết kỳ.

Thương Phu Xứ Bắc (Theo cảm hứng từ Người Buôn Gió)

Nguon: http://nguoibuongio.multiply.com/journal/item/435/435

0 comments:

Post a Comment