Saturday, June 12, 2010

BẮC TRIỀU TIÊN NẾU KHỐNG ĐÁNH NHAU THÌ SẼ CHẾT ĐÓI CẢ NƯỚC:

TẤM GƯƠNG BI THẢM CỦA BẮC TRIỀU TIÊN - BẠN “NỐI KHỐ “ CỦA CỦA ÔNG BẠN VÀNG “4 TỐT”!

http://i463.photobucket.com/albums/qq355/brucelee4/lt/cheonanx610.jpg


Ai chủ trương và âm mưu đánh chìm tàu Hàn Quốc nhằm mục đích gì:

-1/ Tướng lĩnh Bắc Triều Tiên bắn tàu Hàn Quốc để chiến tranh 2 miền nổ ra nhanh: để được chết nhanh hơn là lay lắt chết vì đói khổ ?

- 2/ Trung Quốc đứng đằng sau vụ tấn công này, dựng hiện trường giả để đổ vấy cho Bắc Triều Tiên nhằm phá thối quan hệ hai miền ?

Phúc Lộc Thọ.

Dân Bắc Triều Tiên đang đứng trước thảm họa chết đói hàng loạt giống như đã từng xảy ra những năm 90 của thế kỷ trước. Nền kinh tế Bắc Triều Tiên đang đứng bên miệng hố của sự sụp đổ. Tình cảnh càng trở nên phức tạp hơn nếu như Seul và Mỹ thiết lập một lệnh trừng phạt và cấm vận đối với Bình Nhưỡng do vụ một tàu của Hàn Quốc nghi bị Bắc Triều Tiên bắn chìm?

Việc tấn công tàu Hàn Quốc có là lệnh, có đúng là chủ trương của lãnh đạo chóp bu Bắc Triều Tiên? Hay đây là đòn khiêu khích do một số tướng lĩnh trong quân đội Bắc Triều Tiên gây ra nhằm mục đích: thổi bùng cuộc xung đột vũ trang giữa hai miền để mong cứu dân Bắc Triều Tiên khỏi thảm họa chết đói? Bởi chết vì chiến tranh có thể chết ngay, sướng hơn; còn chết đói thì phải chết dần, chết mòn, khổ hơn !

Các chuyên gia của Chương trình lương thực thế giới đã lưu ý rằng: nguồn lương thực dự trữ của quốc gia này không còn lại bao nhiêu và sẽ cạn trong một thời gian ngắn. Một số người dân Bắc Triều Tiên đã thành công trong việc bỏ trốn sang Trung Quốc, họ đã kể lại thảm cảnh về thiếu lương thực ở đất nước này. Để vượt biên sang được Trung Quốc, hàng trăm người bỏ mạng dọc đường đi. Tình trạng chết đói đang đe dọa Bắc Triều Tiên giống như trận đói những năm 90 đã làm chết 2 triệu người.

http://img64.imageshack.us/img64/3204/blogdscf1763b1oi5.jpg

Chúng tôi luôn tìm mọi cơ hội để vượt biên. Con trai tôi rất nóng lòng mong cho chiến tranh nổ ra; nếu không thì chúng tôi rồi cũng sẽ chết đói hết.” Đó là ý kiến của một giáo viên người Bắc Triều Tiên đang sống bất hợp pháp tại Trung Quốc.

Tình cảnh của Bắc Triều Tiên trở nên nặng nề hơn từ tháng 3 khi Hàn Quốc quyết định phong tỏa mọi trao đổi buôn bán, thương mại giữu hai miền. Với sự cấm vận này đã làm cho Bắc Triều Tiên thiệt hại 330 triệu USD.

Vào giai đoạn năm 1945, khi Triều Tiên còn chưa bị chia cắt, Nam Triều Tiên nghèo hơn Bắc Triều Tiên. Còn hiện tại, một công nhân Nam Triều Tiên thu nhập cao hơn 1 công nhân Bắc Triều Tiên 15 lần. Ở Bắc Triều Tiên cứ 1 trong 3 đứa trẻ bị suy dinh dưỡng.

Hiện 1 trên 4 người Bắc Triều Tiên cần được sự giúp đỡ về lương thực thực phẩm; trong thực tế thì chỉ 1/17 người nhận được sự giúp đỡ.

Một nữ giáo viên Bắc Triều Tiên kể với các nhà báo Canada rằng: bà đã từ bỏ nghề giáo để đi buôn lậu kiếm sống. Bà thường tìm cách buôn mặt hàng đĩa DVD Trung Quốc và điện thoại đời mới của Hàn Quốc để kiếm miếng ăn. Người nữ giáo viên 51 tuổi kể rằng: Lớp học của chị mở vào buổi trưa và chỉ được 1 giờ đã có 15 học sinh xin nghỉ học vì đói. Lương tháng của một giáo viên Bắc Triều Tiên đủ mua 2 cân gạo. Chính vì lẽ đó nên chị đã cho con thôi học đại học để ra đường kiếm sống.

Tốt nhất là lăn lưng vào cuộc sống để học may ra còn kiếm được cái ăn mà sống. Thảm họa tại Bắc Triều Tiên bắt đầu nổ ra từ mùa thu năm 2009, khi Chính phủ quyết định đổi tiền. Theo quyết định ban hành ngày 30/11/2009, một đồng tiền mới đổi 100 đồng tiền cũ. Mỗi gia đình được đổi 100.000 won tương đương với 550 EURO. Rất nhiều gia đình đã trắng tay sau vụ đổi tiền này. Do chính sách mới này mà dẫn tới lạm phát cao và nhiều cửa hàng đã phải đóng cửa vì chủ bị phá sản, mất vốn và vỡ nợ…

Người Bắc Triều Tiên đang rơi vào thảm cảnh: có ít đất đai nhưng lại quá nhiều miệng ăn. Còn nền công nghiệp Bắc Triều Tiên bị đình đốn vì nhà máy thiếu nguyên liệu. Nông dân thì không đủ ruộng đất để cày cấy. Bắc Triều Tiên có khoảng 20 % trên tổng số diện tích có thể cày cấy, tức khoảng 2 triệu ha, trong đó có khoảng 1,5 triệu ha có thể trồng lúa. Số diện tích này không đủ nuôi sống 23 triệu dân. Theo một báo cáo của„Thuringer Allgemeine", lệnh cấm vận đã hạn chế tối đa các hoạt động xuất nhập khẩu của nước này, mặc dù đất đai Bắc Triều Tiên rất màu mỡ. Cấm vận đã biến ruộng đồng Băc Triều Tiên thành sa mạc và nhà máy xý nghiệp thành những đống tro tàn.

http://images.timnhanh.com/tintuc/20080915/Image/46a_1221465610.jpg

Các tổ chức nhân đạo quốc tế đã giảm thiểu tối đa các hoạt động cứu trợ nhân đạo với Triều Tiên bởi những thứ đó khi đến Bắc Triều Tiên đã rơi vào tay quân đội.Bắc Triều Tiên có 1,2 triệu lính. Trong chuyến thăm Trung Quốc mới đây của Chủ tịch Triều Tiên Kim Jong Il sang Trung Quốc xin được cứu trợ, Chủ tịch Bắc Triều Tiên đã đề nghị Trung Quốc giúp khẩn cấp 2 triệu tấn ngô và thức ăn nếu không dân Bắc Triều Tiên sẽ chết đói. Đề nghị này đã bị Trung Quốc từ chối. Vì bị từ chối nên ông Kim Jong Il cũng đã hủy luôn chương trình văn nghệ để chiêu đãi các nhà lãnh đạo Trung Quốc và lên tàu về ngay?

Ai cũng biết được rằng, cái chính thể quái gở Bắc Triều Tiên cũng như Cămpuchia dưới thời Paul Pot tồn tại ngang nhiên la do được sự o bế của ông bạn nối khố Bắc Kinh? Việc sử dụng con bài Cămpuchia, biến giới chóp bu thành ác quỷ, những kẻ tâm thần, dùng cuốc nện vào đầu dân tộc mình và còn để gây sự với Việt Nam, kìm chân Việt Nam, thọc gậy bánh xe đối với Việt Nam thì đã rõ. Thế đối với Bắc Triều Tiên thì Trung Quốc được lợi gì khi biến đất nước này thành một thử “giẻ rách “; đẩy 23 triệu dân chúng nước này vào cảnh lầm than, nửa người nửa ngợm? Xin thưa, tất cả những trò dã man đó của anh bạn 4 tốt đều nhằm đạt mục đích: Biến Bắc Triều Tiên thành miếng giẻ đệm an ninh cho thiên triều…

Những cái đầu ác quỷ Bắc Kinh hiểu được rằng: Nếu một nước Triều Tiên thống nhất, đứng sát cạnh Trung Quốc lại thân Mỹ và thân Nhật thì quá nguy với Trung Quốc.Vì nó sẽ trở nên quá mạnh: gần 80 triệu dân nếu thống nhất; một mình Hàn Quốc đã làm nghiêng ngửa châu Á và thế giới. Nền kinh tế Hàn Quốc được xếp hàng thứ 10 về tổng thu nhập quốc dân của thế giới.

Muốn phá thế bị bao vây, Trung Quốc tìm mọi cách để Bắc Triều Tiên dính chặt với mình và không thể ngả vào với Hàn Quốc. Để đạt mục đích bảo vệ an ninh cho Trung Quốc, cách tốt nhất là để cho Triều Tiên luôn ở vào tình cảnh giống như tình cảnh của Chí Phèo, Binh Chức: đói rách, nợ nần, gớm ghiếc, bị cô lập hoàn toàn với thế giới, không còn chơi được với ai? Bằng cách đó, Bắc Triều Tiên trở thành miếng giẻ đệm bảo vệ an ninh cho Trung Quốc.

Bởi ngay cả Hàn Quốc, giả sử có lòng muốn cưu mang bà con của mình phía bắc thì tỉnh táo ra sẽ cảm thấy không đủ sức. Trông tấm gương Đông Đức và Tây Đức là rõ. Một nền kinh tế đứng thứ 2, thứ 3 thế giới như Tây Đức mà không kham nổi Đông Đức có hơn chục triệu dân; đằng này Bắc Triều Tiên gần 23 triệu và nghèo khổ gấp nhiều lần so với Đông Đức. Do vậy, đến mùa quýt Triều Tiên mới thống nhất được 2 miền và đó chính là dã tâm của ông bạn vàng Bắc Kinh…

Bắt một dân tộc khác sống giở chết giở để lót đệm an ninh cho mình thiết tưởng không gì độc ác hơn. Do vậy, có ý kiến phán đoán về quả tên lửa bắn vào tàu ngầm Hàn Quốc chưa hẳn đã là lệnh của Kim Jong Il mà có khi là do các tướng lĩnh Bắc Triều Tiên. Họ muốn chiến tranh nổ ra nhanh để được chết nhanh hơn là lay lắt chết đói còn khổ hơn…

http://www.biethet.com/images/23_4_2010_content/vnet_Han-Quoc-vot-tau-chien-bi-chim-cung-nhieu-thi-the-904483_images1951016_vot.jpg

Có ý kiến cho rằng: quả thủy lôi này là của phía Trung Quốc cũng nên; nó được phóng để phá thối quan hệ hai miền Triều Tiên đang có dấu hiệu được cải thiện? Phát thủy lôi này đạt được mục đích: một ném đá giấu tay ý đố chính trị đen tối; hai quảng cáo cho tàu ngầm Trung Quốc. Tàu Mỹ-Hàn Quốc tập trận kiểu gì mà tàu ngầm Trung Quốc đến sát nách, đoàng cho một phát gãy đôi mà không biết thì hiện đại, tối tân cái nước mẹ gì hỡi chú SAM ?

http://ttvh.vcmedia.vn/Images/Uploaded/Share/2010/04/03/Tau.jpg

Dư luận không quên cách đây không lâu, đặc phái viên của Tổng thống Mỹ đã đến Bình Nhưỡng để gặp Kim Jong Il; cả cựu Tổng thống Bill Clinton cũng đã bay sang Bình Nhưỡng để xin tha cho 2 phóng viên Mỹ bị bắt? Không tin ông Clinton yêu báo giới đến mức bất chấp danh tiếng, hiểm nguy để dấn thân vào nơi hang hùm nọc rắn. Đây chẳng qua chỉ là những màn ngoại giao giống như ngoại giao bóng bàn Trung- Mỹ khi xưa. Trung Quốc không thể không để tâm, không lo lắng về những sự thậm thụt đi lại, gặp gỡ giữa các quan chức Mỹ và Bình Nhưỡng…

Không phải ngẫu nhiên mà các nhà điều tra Nga đã vào cuộc và Nga chính thức tuyên bố: Không tin Bắc Triều Tiên là tác giả của đòn tấn công khiêu khích này? Có thể Nga đã đọc vị ra ai là kẻ đứng sau quả thủy lôi này không phải là Kim Jong In? Chỉ có tàu ngầm Trung Quốc may ra mới là đối thủ của tàu ngầm Hàn Quốc do Mỹ trang bị.

Biết đâu do chính tàu ngầm tàng hình Kilo do Nga sản xuất và đã được Trung Quốc nhập về tham gia chơi quả này; Trung Quốc có thể xóa dấu vết đối với Mỹ- Hàn Quốc chứ qua mắt làm sao được Nga ?

Nêu giả thuyết này ra: Bắc Triều tiên không phải là thủ phạm, có thể là cách để Nga muốn thoái thác một lệnh cấm vận được thông qua bởi Hội đồng bảo an tất yếu sẽ dồn Bắc Triều Tiên vào cửa tử. Như mọi người đều biết, Nga là nước có chung đường biên giới với Bắc Triều Tiên, nếu dân Bắc Triều Tiên bị chết đói hàng loạt, kéo sang tị nạn Nga thì gay go cho cả nước Nga.

Một động thái dáng lưu ý: Không phải ngẫu nhiên mà mới đây đột nhiên Bình Nhưỡng đã nổ súng bắt chết 3 công dân Trung Quốc xâm phạm lãnh thổ nước mình khiến cho Trung Quốc nổi xung lên? Chắc quan hệ Trung -Triều có chuyện gì đây khó nói nên phải dùng súng ? Hay đây là phát súng phẫn uất của Bình Nhưỡng, muốn chỉ cho thế giới biết thái độ căm hờn của mình với Bắc Kinh đồng thời ngầm chỉ ai là kẻ chủ mưu, thủ phạm đẩy Bắc Triều Tiên vào cảnh khốn quẫn ?

Đây là ý kiến luận bàn vỉa hè mong đến tai các nhà lãnh đạo Hàn Quốc: Các vị hãy tỉnh táo chớ quá giận mà mất khôn, mà mắc mưu kẻ khác.

Đây cũng là bài học nhãn tiền cho ai đó đang ngỏng cổ về phương bắc,chầu chực để mong được phong vương ?!

P.L.T

BÀI ĐỌC THÊM:

Nga không tin Triều Tiên đánh đắm tàu Hàn Quốc

VnExpress
VnExpress - Thứ Sáu, 11/6

Nhóm các chuyên gia Nga điều tra vụ chìm tàu Cheonan kết luận không đủ bằng chứng khẳng định Triều Tiên đứng sau vụ chiến hạm Hàn Quốc bị đắm.> Triều Tiên không sợ cấm vận

Hãng Interfax dẫn nguồn tin hải quân Nga cho biết các chuyên gia nước này đã kiểm tra xác tàu Cheonan và một số bằng chứng khác. Tuy nhiên, họ cho rằng những chứng cứ đó không đủ kết tội Triều Tiên.

"Sau khi xem xét các bằng chứng và xác tàu, các chuyên gia Nga cho rằng những kết luận mà nhóm điều tra quốc tế đưa ra, trong đó cho rằng Triều Tiên liên quan đến vụ đắm tàu, là không đủ sức thuyết phục", nguồn tin nói trên cho hay.

Tuy nhiên, Matxcơva từ chối bình luận về thông tin trên. Tổng tham mưu trưởng quân đội Nga Nikolai Makarov nói rằng Bộ Ngoại giao nước này sẽ ra tuyên bố chính thức sau khi nhóm điều tra đệ trình kết quả, RTTNews cho hay.

Trong khi đó, Bình Nhưỡng luôn khẳng định họ không dính dáng đến vụ nổ tàu Cheonan. Đại sứ của Triều Tiên tại Liên Hợp Quốc Sin Son Ho gửi thư cho Chủ tịch Hội đồng Bảo an Claude Heller và kêu gọi hội đồng không đưa các kết quả vụ chìm tàu ra tranh luận. Trong thư, Bình Nhưỡng cũng tỏ ý muốn Hội đồng Bảo an yêu cầu Hàn Quốc và Mỹ cho phép Triều Tiên gửi các nhà điều tra đến xem xét kết quả trên tinh thần "khoa học và khách quan".

Theo báo cáo mà nhóm điều tra quốc tế, gồm các chuyên gia đến từ Australia, Mỹ, Anh, Thụy Điển và Liên Hợp Quốc, ngư lôi từ tàu ngầm của Triều Tiên đã khiến chiến hạm Cheonan nổ tung và vỡ đôi. Con tàu có trọng tải 1.200 tấn chìm gần vùng biển tranh cãi giữa Hàn Quốc và Triều Tiên hôm 26/3 và làm 46 thủy thủ thiệt mạng.

Ngọc Sơn

Friday, May 28, 2010

Vụ án Nghi sơn: Chủ tịch xã Lê Trọng Hồng “Ai cản trở thi công thì bắn tôi chịu trách…”

Công an kéo anh Lê Hữu Nam lên xe sau khi bắn vào đầu anh

Máu ở hiện trường nơi anh Nam bị kéo đi

Cháu Lê xuân Dũng bị bắn chết.

1. Tường thuật của Hồ Thi Bich Khương thành viên khối 8406 (Báo Tổ Quốc)

Sau hai ngày, 3 công dân của nhà nước XHCNVN bị bắn tại công trường khu dự án lọc dầu huyện Nghi Sơn, tỉnh Thanh Hóa. Người dân vẫn tụ tập rất đông trước cổng căn nhà hai tầng của chủ tịch xã Lê Trọng Hồng.

Mặc dù tài sản trong ngôi nhà đã bị phá hết. Tất cả cây cảnh, bàn thờ ghế bàn bị đốt. Các đồ đạc trong nhà như: Tủ, bếp ga cùng nhiều thứ khác đều bị phá tan; nhưng người dân vẫn chưa hết phẫn nộ bức xúc trước cái chết của cháu Lê Xuân Dũng và hai công dân chị Lê Thị Thanh, anh Lê Hữu Nam bị thương vì đã quên mình cứu trẻ em bất lực bị thương nặng trước họng súng của NCQCS.

Hiện anh Nam trong cơn nguy kịch đang trong phòng cấp cứu cách biệt, sống dưới dạng thực vật đang được thở yếu ớt bằng bình Ôxy.

Được biết qua thông tin của người dân sáng ngày 25-5-2010 rất đông người bị thu hồi đất đai tại khu vực công trình lọc hoa dâu Nghi Sơn đã không được đền bù công bằng thỏa đáng kéo ra công trường ngăn chặn thi công.

Một số đàn ông thanh niên đã bị công an bắt đi còn số đông đàn bà và trẻ em vẫn kiên quyết đòi lại sự công bằng.

Sau thời gian các cán bộ cộng sản tụ họp hội ý. Trong phòng họp của chúng nhân dân không biết họ đã có quyết định gì, nhưng sau cuộc họp chủ tịch xã Lê Trọng Hồng ra tại hiện trường, hách dịch buộc giải tán công dân và không ra một lời hứa nào bảo quyền lợi của nhân dân, nên người dân vẫn bám trụ tại công trình. Theo sau chủ tịch xã là công an, cảnh sát cơ động 113. Chủ tịch xã sau khi ra lệch hạch sách nhân dân không kết quả.

Nhân dân vẫn tiếp tục cản trở thi công đòi quyền lợi nên bị công an đấm đá túi bụi.

Cháu Lê xuân Dũng có mặt tại đó bị công an đấm trúng người đã ngất xỉu.

Tên chủ tịch xã Lê Trọng Hồng sau khi hạch sách bằng lời không nổi quay mặt đi, trước khi đi ông còn ra lệnh miệng rằng : “Ai cản trở thi công thì bắn tôi chịu trách…” .

Chị Lê Thị Thanh thấy cháu Dũng ngất lịm chạy đến xoa cho cháu hồi sức thì ngay lập tức cảnh sát cơ động 113 đưa súng lên bắn vào người cháu Dũng và xuyên qua bàn tay chị Thanh trúng vào bụng.

Một người đàn ông là anh Lê Hữu Nam nhìn thấy chạy vào bế thốc cháu bé định đưa đi cấp cứu miệng nói rằng:” Bay bắn thì bắn tao đây này chứ bắn chi thằng con nít !!!..”. Ngay lập tức một phát súng nổ xuyên mắt anh Nam qua một bên đầu, con mắt anh Nam lồi ra ngoài ngã gục tại trận. Công an kéo anh Nam đưa lên xe cảnh sát.

Nhìn vào hình ảnh người dân cung cấp đính kèm ta thấy cảnh công an kéo thân xác anh Nam bị thương đưa lên xe đi cấp cứu chẳng khác gì người ta kéo xác con lợn dịch tai xanh chết lên xe rác đi thiêu hủy!!

Sau cái chết của cháu Dũng và hai người bị thương, người dân ở đây nhớ lại lời “ra lệnh” của chủ tịch xã Lê Trọng Hồng đã tuyên bố trước lúc ra về cùng nhưng viêc làm khuất tất của ông ta trước đây, nên nhiều người dân phẫn nộ chạy về nhà chủ tịch xã Lê Trọng Hồng để hỏi tội, nhưng khi tới nơi thì thấy ông chủ tịch xã bỏ trốn, bởi vì công an đã cho xe đến nhà chủ tịch xã để đưa gia đình ông cùng 2 két sắt tiền chạy trốn.

Người dân xông vào nhà đập phá bàn thờ như trên tôi đã nêu và các thông tin khác trên đài RFA cùng một số báo đã đưa tin.

Nhân dân đã có ý định đem xác cháu Dũng ra Trung ương ĐCS biểu tình. NCQ cộng sản không muốn bị bêu xấu nên cố tình tìm cách ngăn cản, gia đình cháu Dũng có bà cô đi tu cầu xin được chôn cất cháu, cùng tính mạng của những công dân bị bắt đang trong tay công an cộng sản vào sáng ngày hôm đó không biết sẽ ra sao, nên nhân dân đã đưa ra yêu cầu NCQ buộc phải thả 7 người bị bắt mới cho chôn cháu Dũng. Hiện khi tôi viết bản tin này thì xác cháu Dũng đã được chôn cất.

Nguy cơ những người dân có bị bắt trở lại nữa hay không??? Đó là điều tôi đang lo lắng và búc xúc!!!..

Khi tôi tiếp xúc với một cán bộ công an thì cán bộ công an cho rằng nguyên nhân súng nổ gây thiệt mạng bé Dũng và bị thương 2 người là do nhân dân cản trở xô đẩy công an nên súng cướp cò. Như vậy hậu quả ai sẽ chịu trách nhiệm và ai phải vô tù đây.???

Kẻ bắn chết người vô tù???,Chủ Tịch xã vô tù ??? hay lại là những người dân phải chịu tội: “ chống thi hành công vụ”???. điều gì xảy ra chỉ có nhà cầm quyên cộng sản biết…

Theo thông tin người dân cung cấp thi viên công an 113 bắn chết cháu Dũng và làm 2 người bị thương là đội trưởng đội cảnh sát cơ động, người này có mối quan hệ bà con với tướng Đồng Đại Lộc giám đốc công an tỉnh Thanh Hóa nên họ cũng đang rất lo sợ.

Hiện có một người dân có cuốn phim quay được đoạn CA bán anh Lê Hữu Nam, ghi được cả lời nói ông chủ tích cho bắn nhưng họ không dám cung cấp

Dấu tích cây cảnh trước nhà chủ tịch xã Lê Trọng Hồng cháy khi xe máy bị đốt

Trong nhà bị phá tan và đem vứt hết chỉ còn lại cái giường

2. Báo cáo của Công an tỉnh Thanh Hóa:


http://ttxva.com/le-trong-hong-ai-can-tro-thi-cong-thi-ban/


Tuesday, May 25, 2010

Nợ công của Việt Nam đã lên đến mức báo động

Nợ công của Việt Nam đã lên đến mức báo động
Thanh Phương , RFI
Hôm thứ năm tuần trước, trong ngày khai mạc kỳ họp thứ bảy của Quốc hội Việt Nam, các đại biểu đã nghe báo cáo về dự án đường sắt cao tốc Bắc-Nam. Tổng Công ty Đường sắt Việt Nam, chủ đầu tư của dự án, muốn Quốc hội thông qua ngay trong kỳ họp lần này. Một số bộ trưởng cũng lên tiếng ủng hộ dự án. Nhưng rất nhiều chuyên gia kinh tế đã không đồng tình, vì dự án này được cho là không cần thiết, rất tốn kém và nhất là sẽ làm tăng thêm công nợ của Việt Nam, hiện đã lên đến mức báo động.

Số vốn sơ bộ của dự án đường sắt cao tốc Bắc Nam được thẩm định là 55 tỷ đôla, nhưng theo ông Đặng Vũ Minh, Chủ nhiệm Uỷ ban Khoa học, công nghệ và môi trường của Quốc hội, phát biểu hôm khai mạc kỳ họp, tổng số vốn đầu tư sẽ vượt quá mức dự kiến nói trên. Ông Đặng Vũ Minh lưu ý là với tổng mức đầu tư của giai đoạn đầu là 21 tỷ đôla, như vậy là mỗi năm Việt Nam cần tới hơn 2,6 tỷ đôla, trong đó, 2/3 là vốn vay nước ngoài.
Ông Đặng Vũ Minh cho biết, trong bối cảnh nợ công của Việt Nam ngày càng tăng, tích lũy nội địa và dự trữ ngoại tệ thấp, việc vay thêm vốn đầu tư cho dự án này sẽ làm tăng gánh nặng nợ quốc gia. Cũng theo ông Đặng Vũ Minh, với thu nhập quốc dân GDP của Việt Nam chỉ vào khoảng 110 tỷ đôla và với tốc độ tăng trưởng hàng năm kể từ nay chỉ vào khoảng 6 hoặc 7% thì Việt Nam chưa đủ vốn đầu tư cho nhiều ngành kinh tế, trong khi đó nhu cầu về vốn của dự án đường sắt cao tốc Bắc Nam quá lớn.
Cho tới gần đây, nợ công của Việt Nam vẫn là một trong những thông tin bí mật Nhà nước. Nay các số liệu về các món nợ khác nhau đã được Bộ Tài chính Việt Nam đăng công khai trên trang web. Luật về quản lý nợ công cũng đã có hiệu lực tại Việt Nam từ ngày 1/1/2010. Nhưng các số liệu được công bố vẫn chưa đầy đủ và nói chung bức tranh tổng thể về nợ công của Việt Nam cũng chưa thật sự rõ ràng, để chính phủ, Quốc hội và người dân có thể biết được các nguồn vốn vay được dùng vào việc gì, chi tiêu ra sao, có hiệu quả hay không. Với nạn tham nhũng tràn lan ở mọi cấp, với những cơ quan Nhà nước đua nhau bày ra những dự án tốn kém, nợ công của Việt Nam có nguy cơ tăng nhanh nếu không được kiểm soát chặt.
Trên Tạp chí Tài chính điện tử eFinance.vn, vào đầu tháng ba, ông Nguyễn Thành Đô, Cục trưởng Cục Quản lý nợ và Tài chính đối ngoại, Bộ Tài chính đã nhận định về những bất cập trong hệ thống quản lý nợ công của Việt Nam : « Quy định nợ công/GDP không quá 50% nhưng lại không chỉ rõ nợ công gồm những khoản vay nào. Trong khi Việt Nam cũng chưa thực hiện nguyên tắc quản lý thống nhất: nợ nước ngoài, nợ trong nước, nợ nước ngoài do doanh nghiệp và các địa phương tự đi vay khiến công tác quản lý nợ phân tán, không thống nhất, chi phí giao dịch, chi phí vay cao, thiếu sự phối hợp trong điều hành vĩ mô. »
Ngoài ra, theo ông Nguyễn Thành Đô, « Việt Nam cũng chưa xác định rõ mục tiêu quản lý nợ, mới chỉ tập trung chủ yếu vào khâu huy động mà chưa quản lý nợ một cách chủ động (về chi phí và rủi ro), thường chạy theo các chủ nợ để vay, dẫn tới tiền vay về không giải ngân được bị ứ đọng mà vẫn trả lãi ». Ông ông Đô cho rằng : « Nợ như “con dao hai lưỡi”, chúng ta phải chủ động vay nợ và không nên chạy theo các chủ nợ, bởi nếu quản lý không tốt thì con cháu chúng ta sẽ nhận họa... »
Hiện giờ, theo số liệu của Bộ này, tổng số dư nợ công của Việt Nam tính đến cuối năm 2009 được ước tính khoảng 44,7% GDP . Nhưng đó là theo khái niệm nợ công của Việt Nam, hẹp hơn là khái niệm phổ biến của quốc tế, cho nên nợ công của Việt Nam trên thực tế chắc chắn là cao hơn, hay ít ra là cao hơn so với tỷ lệ của các nước đang phát triển, theo như nhận định của Quỹ tiền tệ quốc tế. Theo tài liệu World Factbook của CIA, nợ công của Việt Nam trong năm 2008 chỉ ở mức hơn 38% GDP, nhưng đến năm 2009 đã tăng vọt lên hơn 52%, đứng hàng thứ 44/129 quốc gia về nợ công.
Một số quan chức Việt Nam so sánh tỷ lệ nợ của Việt Nam với những nước như Hoa Kỳ hay Nhật Bản, để khẳng định rằng nếu nợ công của Việt Nam cao hơn nữa thì cũng không sao. Nhưng theo tiến sĩ Lê Đăng Doanh, tỷ lệ trên 44% GDP là đáng báo động vì đã gần bằng mức an toàn 50% theo quy định của Ngân hàng thế giới. Mời quý vị nghe phần phỏng vấn với tiến sĩ Lê Đăng Doanh từ Hà Nội.



Xem chừng khó kiếm được ngày khánh thành:
Hầm dìm Thủ Thiêm có 130 chỗ bị thấm nước
VNN- Có khoảng 130 vị trí bị ẩm, thấm nước ở đốt hầm số 1 và số 2 của hầm dìm Thủ Thiêm. Khoảng trống giữa bêtông, những bù loong neo và ống thổi cát là một trong những nguyên nhân gây ra tình trạng ẩm, thấm nước của bề mặt bêtông các đốt hầm.
Một trong những vị trí thấm trong đốt hầm số 2 được nhà thầu sơn phủ. Ảnh: Thái Phương

Trong báo cáo mới đây của đơn vị tư vấn giám sát (Oriconsul) dự án đại lộ Đông Tây về tình trạng thấm nước bên trong đốt hầm Thủ Thiêm số 1 và 2 sau khi dìm sông, tình trạng ẩm và thấm nước trên bản đỉnh (mặt trần của đốt hầm) có xu hướng xảy ra ở cả hai khu vực đầu đốt hầm, quanh vị trí tường giữa và bờ mép của đốt hầm.
Trong khu vực này, nhiều thiết bị đã được lắp đặt tại bề mặt của bản đỉnh bằng các bù loong neo - thiết bị dùng để nối dây tời với hầm trong quá trình dìm đốt hầm xuống lòng sông. Còn ống thổi cát (dùng để bơm cát xuống đáy sông giúp cố định đốt hầm) được lắp đặt tại tường giữa và tường trong.
“Chúng tôi cho rằng khoảng trống giữa bêtông và những bù loong neo này và ống thổi cát là một trong những nguyên nhân gây ra tình trạng thấm nước hoặc tình trạng ẩm của bề mặt bê tông”, báo cáo của tư vấn giám sát nêu rõ.
Trước đó, ngày 27/4, đơn vị tư vấn giám sát đã kiểm tra tình trạng thấm nước ở đốt số 1 và số 2 và nhận thấy có khoảng 130 vị trí bị ẩm, thấm nước ở khu vực bề mặt bản đỉnh, bản đáy và tường của 2 đốt hầm.
Trước những vấn đề trên, đơn vị tư vấn giám sát yêu cầu nhà thầu không được sơn phủ vết thấm mà cần tiếp tục quan trắc tình trạng thấm nước.
Hiện công trình hầm dìm Thủ Thiêm đã dìm thành công 3 đốt hầm. Đốt hầm cuối cùng (đốt số 4) sẽ được lai dắt và dìm trong hai ngày 4 và 5/6 tới. Theo tư vấn giám sát, đốt hầm số 4 ở bể đúc Nhơn Trạch cũng sẽ được theo dõi và xử lý tình trạng thấm, nếu được đánh giá là có ảnh hưởng đến công tác lai dắt và dìm hầm.
Thái Phương



Tàu bệnh viện Hải quân Hoa Kỳ đến Bình Định
24/05/2010 17:35:45
- Từ 31/5 đến 12/6, USNS Mercy - tàu bệnh viện của Hải quân Hoa Kỳ (gồm 800 thành viên) và tàu Nhật Bản Kunisaki (200 thành viên), sẽ cập cảng Quy Nhơn, Bình Định để tiến hành các hoạt động hợp tác nhân đạo như khám chữa bệnh cộng đồng, xây dựng dân sự, trao đổi nghiệp vụ y tế, giao lưu văn nghệ thể thao.
Hoạt động trên nằm trong khuôn khổ chương trình "Đối tác Thái Bình Dương 2010", UBND tỉnh Bình Định cho biết ngày 24/5.
Ngoài Mỹ, Nhật Bản, chuyến đi này còn có các thành viên mang quốc tịch còn Úc, Canada, Pháp, Singapore, Vương quốc Anh,... và một số tổ chức phi chính phủ, được chỉ huy bởi nữ đại tá Lisa Franchetti (Mỹ).
Trong ngày làm việc đầu tiên, đoàn bác sỹ của tàu Mercy và tàu Kunisaki sẽ tổ chức khám sàng lọc tại BV Đa khoa và BV Mắt Bình Định để chọn bệnh nhân đưa lên tàu phẫu thuật.
Những ngày sau đó, đoàn bác sỹ sẽ tổ chức khám cộng đồng tại các trường THCS Phước Nghĩa, Phước Hòa, Phước An (Tuy Phước); Nhơn Hậu, Nhơn Khánh, Nhơn Mỹ (An Nhơn) và Nhơn Bình, Hải Cảng (TP Quy Nhơn). Đồng thời đoàn cũng sẽ tổ chức sửa chữa và nâng cấp các Trạm Y tế: xã Phước Thuận, Phòng khám Đa khoa khu vực Phước Hòa (Tuy Phước); Trạm Y tế phường Quang Trung, Trường học chuyên biệt Hy Vọng (Quy Nhơn) và sữa chữa trang thiết bị tại BV Đa khoa tỉnh.
Ngoài ra, đoàn sẽ tổ chức nhiều buổi trao đổi chuyên môn tại BV Đa khoa tỉnh, BV Mắt, BV Lao Phổi, BV Phong Quy Hòa, Trung tâm Y tế Dự phòng, Chi cục Thú y, Sở Xây dựng.
Ông Nguyễn Văn Thiện-Chủ tịch UBND tỉnh Bình Định cho biết: "Tỉnh Bình Định đã chuẩn bị chu đáo nhằm bảo đảm tuyệt đối về an ninh và những hoạt động đối ngoại trong suốt thời gian đoàn bác sỹ của 2 con tàu nói trên hoạt động tại Bình Định".
Vĩnh Thuận
------------------------------
Viettin: Trong khi những "thế lực thù địch" bận rộn với công việc nhân đạo cho người dân ở trên bờ, thì ngoài khơi, "đồng chí tốt" của Đảng và Nhà Nước CSVN lại ra lệnh cấm ngư dân không được đánh cá ngay trong vùng biển của VN, ai "vi phạm" sẽ bị hải tặc Trung Quốc tông chìm tầu hoặc bắt giam để đánh đập và đòi tiền chuộc.



90% mộ người tử hình bị đào trộm
TTO - Đó là con số được đưa ra sáng nay (24-5) trong báo cáo tiếp thu, giải trình của Uỷ ban Thường vụ Quốc hội về nội dung dự thảo Luật thi hành án hình sự, trước khi Quốc hội thảo luận dự án luật này.
Chủ nhiệm Uỷ ban Tư pháp Lê Thị Thu Ba - Ảnh: Việt Dũng

“Nhiều trường hợp sau khi xử bắn và mai táng, thân nhân người bị tử hình tìm mọi cách lấy trộm tử thi, ở một số địa phương, tỷ lệ này lên đến 90%. Thực tế đó dẫn đến khó khăn trong quản lý phần mộ của người bị thi hành án tử hình, nhất là trách nhiệm giải quyết trong trường hợp thân nhân của người bị thi hành án tử hình có yêu cầu nhận mà hài cốt không còn” - Chủ nhiệm Uỷ ban Tư pháp Lê Thị Thu Ba cho biết.
Trước thực trạng trên đây, với quan điểm “nghĩa tử là nghĩa tận”, nhiều đại biểu Quốc hội cho rằng nên để cho thân nhân nhận lại thi hài, hài cốt hoặc tro cốt của người bị thi hành án tử hình (trừ những trường hợp gây ảnh hưởng đến trật tự xã hội, an ninh quốc gia).
Theo giải trình của Uỷ ban Thường vụ Quốc hội, “việc thi hành án tử hình bằng hình thức xử bắn như hiện nay đã bộc lộ nhiều bất cập như về pháp trường tổ chức thi hành án, về áp lực tâm lý đối với cán bộ, chiến sĩ trực tiếp thi hành án và thân nhân người bị thi hành án…
Nhìn chung, trong các hình thức thi hành án tử hình đang được nhiều nước áp dụng, thì hình thức tiêm thuốc độc ít gây đau đớn hơn cho người bị thi hành án, bảo đảm tử thi còn nguyên vẹn và giảm áp lực tâm lý cho người trực tiếp thi hành án”. Lý giải này được đa số các đại biểu Quốc hội đồng tình.
Một nội dung đáng quan tâm trong dự thảo Luật là quy định về chế độ, định lượng ăn, mặc của phạm nhân. “Đối với phạm nhân lao động nặng nhọc, độc hại thì được tăng thêm về định lượng ăn, áo quần bảo hộ lao động và căn cứ vào điều kiện công việc cụ thể được cấp thêm các dụng cụ bảo hộ lao động cần thiết khác. Căn cứ yêu cầu bảo đảm sức khỏe của phạm nhân trong quá trình giam giữ, lao động, học tập tại nơi chấp hành án, Chính phủ quy định cụ thể định mức ăn, mặc và tư trang phù hợp với điều kiện kinh tế, ngân sách và biến động giá cả thị trường”- bản báo cáo nêu rõ.
Theo lịch trình, Quốc hội sẽ thông qua dự luật này vào ngày 17-6 tới đây.
LÊ KIÊN
-----------------------
Viettin: Nhìn chân dung của bà Chủ nhiệm Uỷ ban Tư pháp Lê Thị Thu Ba, người ta không ngạc nhiên tại sao gọi là "Nhà Nước côn đồ"



Sóc Trăng:
Báo động nạn “xã hội đen” trong giới trẻ
(Dân trí) - Theo bác sĩ Nguyễn Thanh Hoàng, Giám đốc bệnh viện đa khoa tỉnh Sóc Trăng, chưa đầy 20 ngày đầu tháng 5/2010, khoa cấp cứu bệnh viện đã tiếp nhận điều trị 101 ca bị thương do đâm chém nhau bằng các loại hung khí, phần lớn các nạn nhân còn rất trẻ.
Qua thống kê, đa số các ca nhập viện cấp cứu chủ yếu là thanh niên trên địa bàn thành phố Sóc Trăng.
Bác sĩ Hoàng cũng cho biết thêm, hiện nay nhân viên y tế của bệnh viện rất hoang mang khi phải tiếp nhận điều trị những ca như thế này vì lúc đưa nạn nhân vào cấp cứu, có không ít trường hợp, đối thủ giả làm người nhà hay người quen của nạn nhân trà trộn vào phòng để tiếp tục truy sát nạn nhân.
Thậm chí, có trường hợp khi đưa nạn nhân đến cấp cứu, những kẻ này còn đuổi theo dùng hung khí chém luôn cả nhân viên y tế, làm náo loạn cả bệnh viện.
Theo bác sĩ Hoàng: “Ngày nào cũng có ca bị thương vào viện cấp cứu do đâm chém nhau. Lãnh đạo bệnh viện đã cho lập hồ sơ các trường hợp này báo cáo lên các cơ quan chức năng để có biện pháp ngăn chặn, đồng thời bảo vệ tính mạng của những nhân viên y tế trước loại tội phạm này”.
Bạch Dương



Cả làng đu dây qua sông
Cách thị trấn Plei Kần, huyện Ngọc Hồi (tỉnh Kon Tum) chừng 10 km dọc theo tuyến đường Hồ Chí Minh là làng Nông Nội, xã Đắk Nông. Người dân muốn qua bờ bên kia sông Pô Kô phải đu dây cáp...
Hai bờ sông Pô Kô cách xa chừng 130 mét, không có cầu qua sông. Ở đây, người dân qua lại sông chỉ đi bằng dây cáp. Khi đã bám dây chỉ vèo một thoáng chừng 10 giây, hai cha con anh Trần Văn Chín đã có mặt bên kia bờ sông. Tôi đứng nhìn theo mà lạnh cả người!
Cả làng cùng đu!
Chơi vơi giữa dòng - Ảnh: Trùng Dương

Năm 2007, 21 hộ dân (hơn 60 nhân khẩu) ở huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ An vào lập nghiệp tại tiểu khu 154, thuộc xã Đắk Ang, huyện Ngọc Hồi. Bên này bờ sông là đường Hồ Chí Minh thuộc làng Nông Nội, xã Đắk Nông. Để “nối” đôi bờ sông hung dữ, những người nhập cư này đã nghĩ ra việc lấy dây cáp buộc vào hai cây cọc đặt hai bên bờ sông, rồi dùng ròng rọc và một đoạn dây dù để treo mình lên đó mà trượt qua sông.
Anh Chín kể: “Qua sông bằng thuyền thì quá nguy hiểm vì nước sông chảy xiết, rất dễ lật. Bơi qua sông thì không thể, nhất là khi nước sông vào mùa lũ. Rồi bà con trong làng bèn nghĩ ra cách qua sông có một không hai như thế này”.
Người dân ở đây cho biết, để có được đường dây cáp treo này, họ đã phải bỏ tiền làm hai đường dây cáp chạy song song, một dây đi và một dây về với cách đấu nối 2 đầu cọc rất đơn giản: bên này cao thì bên kia thấp, nên khi lắp ròng rọc vào nó tự động chạy tuột sang bên kia bờ. Không chỉ nông lâm sản, người lớn được đưa đi - về bằng cách này, mà hầu hết trẻ em bên kia sông cũng phải chấp nhận mạo hiểm đu theo dây cáp để đến trường mỗi ngày.
Cháu Trần Thị Ánh Tuyết, học sinh lớp 2B trường Tiểu học Đắk Nông được anh trai của mình là Trần Khắc Văn dẫn ra bờ sông. Em Tuyết được “treo” lên dây, rồi... thả! Thân hình bé xíu, bờ sông dốc dựng đứng khiến em loay hoay hồi lâu mới thoát ra được khỏi sợi cáp để kịp đến trường. Gặp chúng tôi, em Trần Thị Hương, lớp 7B trường THCS Đắk Nông, nói: “Ngày đầu con đi thế này sợ lắm! Song đi riết rồi thành quen, mà không đi như thế này thì cũng không còn cách nào khác hơn để đến trường. Mỗi khi con đi học chưa về đến nhà, cả gia đình ai cũng lo lắng, chỉ cần một sơ sẩy nhỏ là rơi xuống sông liền, nhưng dù nguy hiểm thế nào đi nữa, con cũng không bỏ học”.
Nguy hiểm rình rập
Cháu Trần Thị Ánh Tuyết một mình đu dây qua sông để đến trường - Ảnh: Trùng Dương

Vụ tai nạn của Phó trưởng Công an xã Đắk Ang, ông A Phin làm nhiều người đến giờ vẫn thấy sợ. Hôm đó, chiều muộn, A Phin trở về từ trên rẫy, khi qua sông còn “kẹp” theo một đứa con. Trượt đến giữa dòng, ròng rọc bất ngờ nứt bể làm cả hai cha con rơi xuống sông. Cái ròng rọc đập mạnh vào đầu khiến A Phin ngất xỉu, đứa con trôi theo dòng nước xiết. Phát hiện có sự cố, ba cha con anh Chín lao mình xuống sông cứu vớt.
“Cả hai cha con ông A Phin đã kiệt sức chờ chết, trên mặt và đầu máu chảy loang lổ, đứa con còn bị gãy tay. May mà chúng tôi đến kịp và khẩn trương đưa đi cấp cứu ở Bệnh viện huyện Ngọc Hồi”, anh Chín nhớ lại. Đến nay có ít nhất 5 vụ người đu dây cáp bị rơi xuống sông trong những tình huống tương tự.
Chủ tịch UBND xã Đắk Nông Xiêng Thanh Tý cho biết: “Hiện nay trên địa bàn xã bà con tự làm ròng rọc tại ba điểm để qua lại sông, trong đó một điểm phía sau UBND xã trước đây có cầu treo nhưng đã bị lũ cuốn trôi. Huyện Ngọc Hồi đang lập dự án để đầu tư xây dựng lại”.
Phó bí thư thường trực Huyện ủy Ngọc Hồi Châu Ngọc Lân cho biết thêm: “Sau trận lũ lịch sử cuối năm 2009, toàn bộ hệ thống cầu treo bắc qua sông Pô Kô thuộc các xã Đắk Ang, Đắk Dục, Đắk Nông... đều bị lũ cuốn trôi. Việc đi lại của bà con nhân dân như vậy là quá nguy hiểm và đe dọa đến tính mạng. Để làm mới các cầu treo cần phải có thời gian, trong khi đó điều kiện của huyện cũng có hạn”, ông Xuân nói.
Theo Trùng Dương
Thanh Niên
Reply With Quote

Saturday, May 22, 2010

Thư ngỏ về việc nhà khoa học Hà Sĩ Phu lại bị cắt điện thoại

Bùi Minh Quốc

Trân trọng gửi đến các đồng nghiệp cầm bút, các Luật sư và tất cả những ai quan tâm

(Kính nhờ các báo đài trong ngoài nước và mạng internet công bố giùm)

Ngày 08.05.2010, điện thoại và đường truyền internet của nhà khoa học Hà Sĩ Phu (địa chỉ tại 4E Bùi Thị Xuân, Đà lạt) ngưng hoạt động.

image Sau khi yêu cầu sửa chữa không kết quả và cố công lần tìm manh mối, tiến sĩ sinh học Hà Sĩ Phu mới được chính thức thông báo rằng cơ quan nhà nước quyết định cắt vĩnh viễn liên lạc từ 2 máy điện thoại mà ông thuê của Trung tâm viễn thông Đà Lạt vì lý do “được sử dụng để truyền tải những thông tin có nội dung chống lại nhà nước CHXHCN Việt Nam, theo kết luận của cơ quan nhà nước có thẩm quyền (Công an tỉnh Lâm Đồng)” (trích biên bản làm việc số 64/BB – TTr ngày 18.05.2010 giữa công dân Nguyễn Xuân Tụ tức Hà Sĩ Phu với Thanh tra sở Thông tin Truyền thông tỉnh Lâm Đồng gồm chánh thanh tra Bạch Ngọc Dũng và phó chánh thanh tra Nguyễn Thúy Hằng).

Tôi, Bùi Minh Quốc, cũng có mặt cùng Tiến sĩ Hà Sĩ Phu trong buổi làm việc đó. Tôi nói với Chánh, Phó thanh tra Sở TTTT: Thế là hôm nay nhà nước cũng đã hơi khá lên về mặt hành chính trong quan hệ với công dân, chứ như lần trước, ông Hà Sĩ Phu bị cắt điện thoại liên tục 11 năm 7 tháng từ 1997 đến 2008 mà chẳng nhận được một văn bản nào của cơ quan thẩm quyền.

Tôi tha thiết đề nghị các đồng nghiệp cầm bút và anh chị em trong giới Luật sư luật gia hãy cùng gấp rút góp tiếng nói làm rõ thế nào là “những thông tin có nội dung chống lại nhà nước CHXHCN Việt Nam”, đặc biệt đối với người cầm bút thì phải xác định thật cụ thể rõ ràng rành mạch dứt khoát thế nào là “chống”?

Một người cầm bút viết bài bày tỏ những quan điểm bất đồng với nhà nước và cấp lãnh đạo nhà nước là Đảng Cộng sản Việt Nam thì không thể gọi là “chống nhà nước”. Mà theo chỗ tôi biết thì nhà khoa học Hà Sĩ Phu suốt mấy chục năm qua chỉ làm mỗi việc ấy thôi, đó là cái việc nhìn thẳng vào sự thật bằng con mắt của mình, suy nghĩ bằng cái đầu của mình, nói đúng nói rõ sự thật bằng tiếng nói trung thực của mình, dù tiếng nói ấy gây chối tai xóc óc những người sợ sự thật đang cầm quyền.Và suốt mấy chục năm qua, những người sợ sự thật trong giới cầm quyền với một bộ máy lý luận đồ sộ đã không thể có một bài nào tranh luận công khai với các luận điểm của Hà Sĩ Phu, lại chỉ một mực huy động bộ máy bạo lực đồ sộ dùng đủ mọi biện pháp thất nhân tâm từ bỏ tù đến quản chế, cắt điện thoại, cho công an “mời làm việc” rồi đưa ra đấu tố ở phường chỉ nhằm dập tắt tiếng nói của Hà Sĩ Phu. Tổng cộng, ngoài việc bị cắt điện thoại liên tục 11 năm 7 tháng, ông đã bị tù (bởi một bản án phản công lý) 1 năm, bị khởi tố tội “phản bội Tổ Quốc” nhưng sau ít ngày, phía khởi tố thấy vô lý lộ liễu quá phải đình chỉ vụ án, chuyển thành quản chế 2 năm, bị “mời làm việc” và đưa ra phường đấu tố trên 400 buổi. Ấy là chưa kể biết bao những sự sách nhiễu nhiều kiểu, nhiều cách diễn ra dai dẳng triền miên.

Xin lược lại vắn tắt quá trình “mở miệng” (chữ dùng của Chủ tịch Hồ Chí Minh) của công dân - nhà khoa học Hà Sĩ Phu (tên thật là Nguyễn Xuân Tụ) và quá trình hành xử của nhà nước nhằm bịt miệng ông.

Năm 1988, Hà Sĩ Phu “mở miệng” bằng bài “Dắt tay nhau đi dưới tấm biển chỉ đường của trí tuệ”. Bài này, khi dự thảo, Hà Sĩ Phu đã trình bày trong một cuộc gặp mặt thân mật gồm Giáo sư Hoàng Ngọc Hiến, Giáo sư Phạm Vĩnh Cư, Tiến sĩ Kiến trúc sư Đặng Việt Nga (ái nữ của cố Tổng bí thư Trường Chinh) và người viết thư ngỏ này – Bùi Minh Quốc, toàn là con đẻ của Cách mạng, trưởng thành dưới mái trường xã hội chủ nghĩa cả. Nhân đây xin kể luôn, Hà Sĩ Phu sinh năm 1940 tại làng Lạc Thổ, huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh (cùng làng với thi sĩ Hoàng Cầm), vốn là một thầy giáo dạy cấp 2 tại Vĩnh Phú, được cử đi học Đại học Tổng hợp Hà Nội, tốt nghiệp Cử nhân sinh học năm 1965, tốt nghiệp Phó tiến sĩ Sinh học (nay gọi Tiến sĩ) tại Cộng hòa XHCN Tiệp khắc năm 1981, là cán bộ giảng dạy tại Đại học Dược khoa Hà Nội, rồi cán bộ nghiên cứu Viện Khoa học Việt Nam; khi Viện thành lập Trung tâm Khoa học của Viện đặt tại Đà Lạt, ông tự nguyện xung phong rời Hà Nội vào đây nhận nhiệm vụ Phó giám đốc Trung tâm. Công trình về nuôi cấy mô và tế bào của ông đã trích đăng trên tạp chí Sinh học tháng 8.1984 và tháng 3.1991. Là một trong mấy Phó tiến sĩ đầu tiên của Việt Nam trong lĩnh vực này, nhưng năm 1986, ông đột ngột bị một Kỹ sư, cũng là Phó giám đốc Trung tâm, ngang ngược đẩy ra khỏi chức vụ. Vụ việc phi lý tệ hại này đã được thông tin rất cụ thể trên báo Lao động năm 1987 nhưng những người có trách nhiệm tại Viện Khoa học Việt Nam vẫn coi như không biết; Hà Sĩ Phu bị đẩy khỏi biên chế của Trung tâm, chuyển sang Trung tâm khác không hợp chuyên môn và cuối cùng đành về hưu lúc 53 tuổi.

Trở lại bài “Dắt tay nhau đi dưới tấm biển chỉ đường của trí tuệ”, ngay từ khi Hà Sĩ Phu trình bày trong phạm vi hẹp các trí thức văn nghệ sĩ nêu trên và tiếp đó khi hoàn chỉnh và chuyền tay bằng bản đánh máy, bài này đã được đồng tình tán thưởng mỗi lúc càng rộng rãi tuy thầm lặng. Luận điểm cơ bản của bài là khẳng định dứt khoát rằng động lực phát triển của xã hội loài người là trí tuệ chứ không phải đấu tranh giai cấp. Theo nhìn nhận của riêng tôi, trong phạm vi hoạt động lý luận Việt Nam mà tôi thấy được cho đến lúc ấy, đây là một luận điểm có tính phát hiện động trời, thách thức dữ dội luận điểm chính thống về đấu tranh giai cấp và chuyên chính vô sản đã kìm trí trói tay xã hội Việt Nam suốt bao năm ròng. Cũng cần nói luôn, chủ trương “Đổi mới tư duy, nhìn thẳng vào sự thật…” của đại hội Đảng lần thứ 6 và lời hô “cởi trói” của Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh đã mở ra một không gian mới cho sự “mở miệng” hồ hởi của giới trí thức văn nghệ sĩ trong đó có Hà Sĩ Phu. Tôi đã viết sẵn “Lời tòa soạn” để chuẩn bị đăng trên tạp chí Lang Biang của Hội Văn Nghệ Lâm Đồng do tôi làm Chủ tịch kiêm Tổng biên tập. Ở Huế, tạp chí Sông Hương đã đăng lời báo tin sẽ đăng “Dắt tay nhau đi dưới tấm biển chỉ đường của trí tuệ”, tiếc rằng sau đó bị buộc phải thay bằng bài“Biện chứng và ngụy biện trong công cuộc đổi mới” cũng của Hà Sĩ Phu. Hà Sĩ Phu gửi bài cho Hội Nhà văn Việt Nam, đã nhận được thư báo tin ân cần của nhà văn Xuân Thiều, Chánh văn phòng Hội. Tháng 10 năm 1989, tại đại hội lần thứ 4 của Hội, họp tại hội trường Ba Đình Hà Nội, tôi đã trao tặng bài này (gộp với một bài nữa của Hà Sĩ Phu in vi tính thành cuốn sách mỏng nhan đề “Suy nghĩ của một công dân”) cho đại hội, nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm (sau là Ủy viên Bộ Chính trị, Chủ tịch Hội đồng Lý luận Trung ương, Trưởng Ban Tư tưởng Văn hóa Trung ương) thay mặt Chủ tịch đoàn đại hội đã trân trọng tiếp nhận.

Mặc dù bài “Dắt tay nhau đi dưới tấm biển chỉ đường của trí tuệ” bị Ủy viên Bộ Chính trị Đào Duy Tùng trực tiếp phê phán trong “Đề cương dự thảo Cương lĩnh Đại hội VII”, nhưng nhà văn Ma Văn Kháng (Ủy viên Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam) đã khéo léo đưa nhiều luận điểm của bài ấy vào tiểu thuyết “Đám cưới không có giấy giá thú” của ông xuất bản đầu những năm 90; trong hồi ký “Năm tháng nhọc nhằn, năm tháng nhớ thương” xuất bản tháng 10 năm 2009 (NXB Hội Nhà văn), ông đã thuật lại cụ thể việc đó khi dành hẳn một chương viết về người bạn cố tri Nguyễn Xuân Tụ - Hà Sĩ Phu. Các cán bộ lão thành, đảng viên lâu năm và các cựu chiến binh rất yêu mến, tin cậy vào con người và tiếng nói trung thực của Hà Sĩ Phu, đã tìm mượn cuốn hồi ký của Ma Văn Kháng đem photo truyền nhau, thấy phần viết về Hà Sĩ Phu bị cắt nhiều đoạn (thay bằng ký hiệu chấm chấm chấm) đã viết thư gọi điện cho tác giả yêu cầu cung cấp bổ sung những đoạn ấy. Tóm lại, dù chưa được chính thức thừa nhận, những luận điểm của Hà Sĩ Phu đã ghi được những dấu ấn nhất định, và sự quan tâm ngày càng rõ trong giới trí thức nước ta.

Thiết nghĩ cũng nên trích dẫn ra đây một số ý kiến đánh giá của đồng nghiệp qua thư gửi đến Hà Sĩ Phu mà ông cho tôi xem.

Thư của nhà văn Xuân Thiều:

Hà Nội ngày 4 tháng 7 năm 1989

Kính gửi đồng chí Hà Sĩ Phu! Ban chuẩn bị Đại hội Nhà văn lần thứ 4 đã nhận được bài phát biểu của đồng chí "Dắt tay nhau, đi dưới những tấm biển chỉ đường của trí tuệ" . Chúng tôi hoan nghênh sự tìm tòi mạnh dạn của đồng chí về những vấn đề xã hội đang rất nóng bỏng cũng như tấm lòng của đồng chí đối với Đại hội Nhà văn Việt Nam sắp tới. Tuy nhiên thời gian ở Đại hội hạn hẹp sẽ rất khó có điều kiện để trình bày bài phát biểu này. Xin đề nghị với đồng chí gửi cho các tạp chí, các báo để bài phát biểu của đồng chí được ra mắt trước bạn đọc rộng rãi. Kính chúc đồng chí sức khỏe, tiếp tục những công trình nghiên cứu mới đóng góp cho đất nước.

TM/Ban chuẩn bị Đại hội Nhà văn lần thứ 4

Xuân Thiều (đã ký)

Thư của Tạp chí SÔNG HƯƠNG:

Huế, ngày 24 tháng 4 năm 1989

Kính gửi anh Hà Sĩ Phu! Chúng tôi đã nhận được bài "Dắt tay nhau..." của anh .

Đây là một bài viết tốt, thẳng thắn, mạnh dạn và trung thực, chắc chắn sẽ được bạn đọc ủng hộ. Chúng tôi sẽ sử dụng bài viết này trong số tới (39) (*). Vậy chúng tôi kính báo để anh biết. Chúc anh khỏe, đóng góp cho SÔNG HƯƠNG chúng tôi những bài viết khác của anh.

TM Ban Biên tập, Biên tập viên Vương Hồng Nam (*).

Thư của nhà văn Ma văn Kháng:

Hà Nội ngày 15/6/89

...Trong hoàn cảnh hiện nay, bài "Dắt tay nhau..." quý giá ấy, cố gắng ra được ở những tờ báo, chưa cần là những chốn công luận có danh tiếng, là tốt và cần... Mình nghĩ... đã làm sao xài nổi thức ăn siêu đẳng này? Nói vậy thôi, ta vẫn cứ nên chờ.... Hay là cứ gửi thẳng bài ấy tới Tạp chí Cộng sản?...

16/9/93: Bài "Đôi điều suy nghĩ..." mình đọc ngay trong đêm đầu tiên nhận được.

Tuyệt! Sâu sắc, có hệ thống logic chặt chẽ và lập được thành một lý thuyết; ngoài ra là sự kín kẽ, chu đáo, trọn vẹn lý tình...

Thư của ông Vũ Văn Thanh, nguyên Chủ nhiệm bộ môn Mác-Lê trường Đại học Dược khoa Hà Nội:

Hà Nội 24/11/88.

Chiều qua mình nhận được thư và bài viết của Tụ [bài "Dắt tay nhau..." ]. Vừa thú vị vừa kinh ngạc. Thú vị vì câu đối viếng đồng chí Trường Chinh , có dịp lên Viện Mác-Lênin mình sẽ đưa cho anh Đặng Xuân Kỳ, trưởng nam của đồng chí Trường Chinh; câu đối hay lắm, khái quát được cả cuộc đời, mà chữ nghĩa thì đúng nhà câu đối! Kinh ngạc vì mình không ngờ Tụ lại có những ý tưởng rất sâu sắc về một lĩnh vực vốn không phải của mình. Đó chính là Trí tuệ. Người ta có thể có trí thức, là người trí thức, nhưng có trí tuệ lại là chuyện khác.

Các trang 1,2,3,4 rất hay [bài "Dắt tay nhau..." 10 trang đánh máy]

Các trang sau phân tích rất hay, kèm theo một sơ đồ hệ thống rất sáng rõ tư tưởng người viết.

Sau ba bài lý luận cơ bản “Dắt tay nhau đi dưới tấm biển chỉ đường của trí tuệ”, “Suy nghĩ của một công dân”“Chia tay ý thức hệ” nhằm góp phần xây dựng một nền lý luận cho con đường phát triển lành mạnh bền vững của Việt Nam, những năm gần đây Hà Sĩ Phu dành thời gian làm thơ, làm câu đối (ông có tập thơ và câu đối mang tên “Sáng trăng”xuất bản tại Pháp và Mỹ), đồng thời tập trung lên tiếng về hiểm họa mất nước bởi thế lực bành trướng trong giới cầm quyền Trung Quốc và bởi thái độ bạc nhược của một số người gánh vác việc dân việc nước Việt Nam. Nếu có chuyện ông “chống nhà nước” thì quả là ông đang chống cái nhà nước bành trướng phương Bắc, và luôn mong muốn Nhà nước ta mạnh lên bằng cách thật sự gắn bó máu thịt với nhân dân, đặt chiếc ghế quyền lực giữa lòng dân chứ không nên xoắn xuýt với cái quan hệ mười sáu chữ vàng giả dối nói một đằng làm một nẻo.

Dù một số người nào đó trong giới cầm quyền có nhân danh Đảng và Nhà nước, núp dưới một số điều khoản mơ hồ do họ cố ý cài đặt vào các quy định (như cái câu “những thông tin có nội dung chống lại nhà nước CHXHCN Việt Nam”) để đày đọa hành hạ sách nhiễu Hà Sĩ Phu thế nào đi nữa thì ai ai cũng chỉ ngày càng thấy rõ Hà Sĩ Phu là một nhà khoa học yêu dân yêu nước yêu tự do vào hàng mãnh liệt nhất, trung kiên bền bỉ nhất, và dứt khoát ông sẽ cứ như thế trọn đời, như lão thành cách mạng 95 tuổi Nguyễn Trọng Vĩnh: “Còn hơi thở còn lên tiếng!”.

Hà Sĩ Phu không đơn độc. Mái nhà xập xệ chật chội nép bên bờ đường Bùi Thị Xuân nồng nặc mùi nước cống mà vợ chồng ông trú ngụ lại là nơi các cán bộ lão thành, đảng viên lâu năm và các cựu chiến binh thường xuyên lui tới thăm hỏi và đàm đạo chuyện thế sự quốc sự. Bà Virginia E. Palmer, Phó đại sứ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ tại Việt nam đã đến đây ngày 22.05.2009 thăm hỏi và vấn ý Hà Sĩ Phu về tình hình và lối ra của Việt Nam cũng không vì lý do nào khác ngoài ảnh hưởng về những bài lý luận của ông. Cuộc đến thăm của bà Phó đại sứ đã diễn ra tốt đẹp trong sự tôn trọng lịch lãm của chính quyền tỉnh Lâm Đồng.

Việc đối xử với Hà Sĩ Phu không còn bó hẹp trong quan hệ giữa nhà nước với cá nhân ông nữa mà quan hệ tới toàn thể giới trí thức có tư duy và tư thế độc lập của Việt Nam, do đó quan hệ đến quốc thể.

Một người như Hà Sĩ Phu mà không được dùng điện thoại và đường truyền internet, vì bất cứ lý do gì, là một sự phi lý không thể chấp nhận được.

Muốn cắt điện thoại của Hà Sĩ Phu, hãy cho xuất bản các tác phẩm của Hà Sĩ Phu và dùng mấy trăm báo đài của nhà nước phân tích phê phán, đồng thời đăng bài Hà Sĩ Phu tự bảo vệ mình, nếu tìm được chỗ nào có nội dung “chống lại nhà nước CHXHCN Việt Nam” thì khởi tố truy tố đưa ra tòa xét xử và việc cắt điện thoại chỉ được thực hiện theo phán quyết của tòa mà thôi.

Trong khi chờ đợi một sự ứng xử nghiêm túc đúng pháp luật như thế, cần nối lại ngay điện thoại và đường truyền internet cho Hà Sĩ Phu, đấy mới là thượng sách của một nhà nước tử tế.

Đà Lạt 22.05.2010

BMQ


http://boxitvn.blogspot.com/2010/05/thu-ngo-ve-viec-nha-khoa-hoc-ha-si-phu.html