Wednesday, April 14, 2010

Những vụ án không thể nằm im để bị dập tắt!

Hình: photos.com

Tin liên hệ

Ðường dẫn liên hệ


Trước hết là vụ án vốn gọi là ‘mua bán dâm’ ở Hà Giang. Tòa án tỉnh trong cuộc xử phúc thẩm 1-2-2010 đã buộc phải xóa bỏ bản án sơ thẩm tháng 11-2009 xử 2 em học sinh Nguyễn Thúy Hằng(18 tuổi) 6 năm tù giam và em Nguyễn Thị Thanh Thúy(17 tuổi) 5 năm tù giam về tội danh ‘bán dâm’ (!), để mở lại cuộc điều tra từ đầu.

Công lao của việc hủy vụ án oan này thuộc về gia đình 2 em nữ sinh, dư luận thị xã Hà Giang và đặc biệt là của luật sư Trần Đình Triển từ Hà Nội lên tham dự phiên phúc thẩm.

Luật sư
Triển nêu lên nhiều yếu tố mới, chỉ ra phiên sơ thẩm không có luật sư bào chữa cho bị cáo, xử vội vã, sai luật, sự việc xảy ra khi các em đều là vị thành niên.

Đây là một vụ bê bối xấu xa bậc nhất của một các quan chức cộng sản đầu tỉnh, trong Tỉnh ủy, trong Ủy ban nhân dân tỉnh, trong sở Công an, sở Giáo dục, chủ Ngân hàng nhà nước, Hải quan tỉnh…cùng chung âm mưu dùng viên hiệu trưởng Sầm Đức Xương làm ma cô đầu sỏ, biến 15 em nữ sinh trung học xinh đẹp nhất, chưa đến tuổi trưởng thành, thành một nhóm nô lệ tình dục rẻ tiền và không mất tiền cho bọn chúng, trong mấy năm liền.

Khi vụ này vỡ lở, nhóm lãnh đạo tỉnh, bí thư tỉnh ủy Hà Minh Nhất (là ủy viên TW đảng CS) liền ra lệnh xử án ngay, đổ hết tội cho viên hiệu trưởng Sầm Đức Xương là kẻ ‘mua dâm’ (bị 10 năm tù giam), các em nữ sinh là tự nguyện bán dâm, kết án cả 3 người, coi như là xong, hết chuyện, bọn tội phạm đầu xỏ an toàn, vô sự.

Nay vụ án được hiện ra dần cái thực chất thật mà nhóm đương quyền ở trung ương cố bịt kín. Nhưng càng bịt, sự việc càng thêm bùng nổ trong dư luận, nhất là ở Hà Giang và trong giới luật sư tôn trọng luật pháp.

Cốt lõi vụ án là một nhóm quan chức chóp bu tỉnh sống phè phỡn trác táng, lên cơn dâm ô thác loạn, thèm khát các nữ sinh ngây thơ trinh trắng để thỏa mãn nhục dục và cầu may trong những vụ kiếm chác - tham nhũng tội lỗi.

Họ tận dụng tâm lý nhút nhát, thơ ngây của các em nữ sinh, nhất là tâm lý sợ điểm kém, thi trượt, bị gia đình rầy la, để mua chuộc và khống chế các em. Hai em Hằng và Thúy còn nhớ và ghi rõ số điện thoại của hơn 10 quan chức thường gọi cho các em, khai rõ rằng viên hiệu trưởng Sầm luôn dọa là không đến gặp các vị trên thì ‘sẽ bị hạnh kiểm đạo đức kém, khó mà lên lớp được’. Hắn dọa các em nếu để lộ sẽ bị đuổi học. Em Thúy kể có lần cán bộ đầu tỉnh đòi gặp em ngay lúc em sắp vào một buổi thi, em không chịu đi, viên hiệu trưởng vừa dọa vừa dử rằng: Phải đi, nếu chịu đi không thi cũng sẽ có điểm cao, không chịu đi thì có thi cũng sẽ bị điểm xấu! Và em đã hé ra rằng đó chính là ông quan to nhất, đầu tỉnh (là ngài chủ tịch Nguyễn Trường Tô). Ông này đang được ông bí thư tỉnh uỷ hết lòng che chở, vì sợ trách nhiệm, hoặc cũng có thể là thành viên của nhóm đầu sỏ tội phạm. Luật sư Triển cho biết, theo ông đây là một hành động cưỡng dâm, một tội rất nặng, đối với các em vị thành niên càng nặng, đối với quan chức cao vào tuổi bố, tuổi ông các em, có trách nhiệm bảo vệ giáo dục các em, thì tội tăng nặng đến bao nhiêu lần.

Tại sao hàng chục ngàn nhà báo trong nước vẫn dửng dưng trước vụ án nghiêm trọng về đạo lý học đường và xã hội này? Họ làm gì? Họ có động lòng trước một vụ án làm xúc động xã hội, họ có còn ý thức trách nhiệm về thông tin trung thực, bênh vực công lý, lẽ phải, đạo đức, lao vào cuộc điều tra, tìm hiểu tại chỗ để soi sáng công luận, như các đồng nghiệp ở nước khác luôn đua nhau lao vào hay không?

Ở các nước, nếu có một vụ như thế là báo chí sẽ đua nhau lao đi tìm hiểu, nô nức lên Hà Giang lấy tài liệu từ gia đình, phụ huynh, bạn học, láng giềng, thầy cô giáo, người dân, hội thanh niên, hội phụ nữ…có bao nhiêu chuyện để nói, để phanh phui, nhận định, và yêu cầu trung ương, Bộ Giáo dục, Toà án, Viện kiểm sát, Bộ Công an phải vào cuộc theo chức năng, phải làm sớm, làm ngay, không được trì hoãn, không thể cứ im lìm, buông trôi như hiện nay để vụ án chìm trong vô cảm. Báo chí không tạo nên công luận là báo chết!

Đâu phải chỉ có riêng một vụ án ở Hà Giang. Đất nước mà ngài tổng thanh tra Chính phủ than thở: sờ vào đâu cũng có tội phạm, còn ngài thủ tướng lại khoe: tôi chưa kỷ luật ai!

Thật trớ trêu, chỉ khổ cho dân đói khổ, oan ức, bất công kêu trời không thấu, chỉ khổ cho đất nước, ngân sách, tài nguyên bị cướp bóc chia chác công khai vô tội vạ giữa kẻ đương quyền với nhau. Rồi họ rửng mỡ, ăn chơi phá của, đến đổ đốn biến các nữ sinh ngây thơ thành nô lệ tình dục cho họ, mà vẫn cứ nhởn nhơ trâng tráo vì đinh ninh đã có ô dù, phe cánh từ trên cao.

Công luận xã hội yêu cầu một loạt vụ án mà nhân dân, dư luận trong nước và quốc tế quan tâm đặc biệt phải được xét xử công khai, đúng luật, đúng người, đúng tội ngay trước khi Đại hội XI khai mạc. Đó là các vụ hối lộ quan chức đương quyền VN của PCI – Pacific Consultant Institute (Nhật bản), vụ hối lộ của Securency(Úc) cho các quan chức VN, vụ hối lộ của công ty Nexus Technologies (Hoa kỳ) cũng cho các quan chức ở các Bộ Công Thương, Kế hoạch - Đầu tư, Quốc phòng, Công an ở Việt nam. Phía Nhật Bản, Úc, Mỹ đã khẩn trương điều tra và đã mở phiên tòa xét xử, đã sớm chuyển cho phía Việt Nam mọi tài liệu điều tra cần thiết, mà sao phía VN vẫn không nhúc nhích.

Trước hết là Vụ án Hà Giang ở trong nước. Luật sư Trần Đình Triển yêu cầu khẩn cấp chính phủ, quốc hội, viện kiểm sát, tòa án tối cao, bộ tư pháp phải ra lệnh ngay cho tỉnh Hà Giang trả tự do lập tức cho 2 em Hằng và Thúy, là kẻ bị oan, là nạn nhân thê thảm thật sự trong vụ án này, để các em về nhà chữa bệnh vì 2 em đang ốm yếu do sống cảnh tù đầy oan trái, còn bị cấm thăm nuôi. Mong các luật sư tôn trọng luật pháp và có tình người hướng dẫn cho gia đình các em phát đơn kiện lại bọn tội phạm súc vật trên đây.

Luật sư Triển cho biết ông cũng bị nhiều sức ép, tính mạng 2 em và chính ông cũng bị đe dọa, nhưng ông quyết vì công lý, vì xã hội, vì các em bị vu oan, ông quyết thúc đẩy và làm rõ vụ án này.

Phải có sức ép mạnh từ xã hội mới mong công bằng được thực hiện. Nhà đương quyền cộng sản vẫn ù lỳ, chây ỳ nếu dân cứ cúi đầu mãi. Như vậy mà văn kiện đảng vẫn cứ ghi: xây dựng xã hội công bằng, văn minh, xây dựng nền pháp lý xã hội chủ nghĩa, khẩn trương chống tham nhũng …

Mong rằng bà con ta trong và ngoài nước quan tâm thiết thực đến 2 em Hằng và Thúy cùng 13 em nữ sinh khác trong nhóm 15 em bị 'cưỡng dâm' khi tất cả các em đều ở tuổi vị thành niên. Thật là đau xót, thương tâm, oan trái.

Xin hãy an ủi, hỏi thăm, giúp đỡ, động viên các em, gia đình, bạn hữu các em, động viên luật sư cương trực Trần Đình Triển, với niềm tin rồi các em sẽ có dịp ngồi trên ghế nạn nhân để kể tội, hỏi tội những dã thú đội lốt người. Xin đa tạ.


http://www1.voanews.com/vietnamese/news/vu-an-ha-giang-04-13-2010-90775204.html

Quốc kỳ Việt Nam

Lê Trung Thành

“Trên một miếng vải màu vàng người ta vẽ lên 3 sọc đỏ, đó là lá cờ ba que xỏ lá của bọn ngụy quân, ngụy quyền đã bại trận, và hiện nay nó là cờ của bè lũ phản động Hải Ngoại toàn là những kẻ bỏ nước ra đi, giờ vẫn ôm hận thù. Không biết sống ở nước ngoài thì yêu Việt Nam cỡ nào mà đấu với chả tranh, chỉ luôn nuôi hận thù đòi lật đổ chế độ, một chế độ ổn định không có các cuộc biểu tình bạo loạn, và không bị đánh bom khủng bố như các nước phương tây...”

Đó là tất cả những gì tôi được nghe, được tuyên truyền, và được quyền biết đến trong suốt quảng đời tuổi trẻ sống và học tập theo gương bác Hồ vĩ đại, và đó cũng là những luận điệu được lặp đi lặp lại na ná nhau của phần đông thế hệ thanh niên quốc nội sinh sau năm 1975 khi được hỏi “bạn biết gì về cờ vàng ba sọc đỏ”. Và không biết nên vui hay buồn khi phải cho mọi người biết một sự thật rằng trong thời gian ở Đài Loan tôi có thăm dò cộng đồng người việt cũng bằng câu hỏi đó thì cứ khoảng 10 người Việt Nam sang du học, lao động hoặc kết hôn thì đến 6 người trả lời “cờ vàng ba sọc đỏ? tôi chưa nghe đến bao giờ, là cờ của nước nào vậy?” 3,9 người còn lại sẽ trả lời như ở đầu bài (1).

Đấy! nói như thế để những ai may mắn có điều kiện tiếp xúc với internet và đang đọc những dòng này biết được sự quan tâm đến hiện tình đất nước và hiểu biết về lịch sử của đa phần người dân đang ở mức độ nào. Và chính tôi một thời gian trước đây khi còn ngồi dưới mái trường xã hội chủ nghĩa cũng không hơn gì họ, thậm chí còn ngờ nghệch ảo tưởng hơn nhiều, và tôi cảm thấy “thằng tôi” của ngày hôm qua đáng thương hơn đáng giận.

Vì tôi được sinh ra tại Việt Nam sau năm 1975- khi đất nước đã được được những người Cộng Sản “thống nhất”.

Vì ông bà cha mẹ họ hàng gia đình tôi là những người từng đổ máu chiến đấu cho lí tưởng Cộng Sản.

Vì tôi đã được học dưới mái trường xã hội chủ nghĩa 12 năm với những trang sử đánh Mỹ cứu nước hào hùng của dân tộc.

Vì cứ vào thứ hai đầu tuần phải nghiêm trang trong tư thế chào cờ mắt nhìn lá cờ đỏ sao vàng được kéo lên đầy vẻ tự hào và miệng hát “đường vinh quang xây xác quân thù, thắng gian lao cùng nhau lập chiến khu, vì nhân dân chiến đấu không ngừng ...”.

Vì tôi đã từng là đoàn viên thanh niên Cộng Sản Hồ Chí Minh, và với 1 lý lịch tốt như gia đình tôi thì nếu cố gắng phấn đấu tôi sẽ được kết nạp vào đảng với nhiều cơ hội tiến thân .

Vì tôi đã từng yêu bác Hồ hơn bất kỳ thiếu niên nhi đồng nào trên đất nước việt nam này, từ khi còn bé tôi đã nằm lòng những bài thơ của Tố Hữu, đã đọc nhàu nát những cuốn sách kể chuyện về bác Hồ, và còn cẩn thận ép tấm ảnh bác trong cuốn tập nhỏ và xếp ngay ngắn trong cặp sách với niềm tin ánh sáng của bác sẽ soi đường khi mình lạc lối.

Vì thế tôi dám chắc nếu mọi người từ khi lọt lòng đều phải sống trong hoàn cảnh ấy thì cũng không khá gì hơn tôi và những bạn trẻ trong nước hiện nay, vậy nên xin mọi người đừng mỉa mai chúng tôi, đừng thù ghét mỗi khi chúng tôi phỉ báng lá cờ vàng ba sọc đỏ, mà xin hãy rộng lòng yêu thương , vì chúng tôi là sản phẩm của mái trường xã hội chủ nghĩa , vì chúng tôi là những tờ giấy trắng như biết bao trẻ em trên khắp hành tinh này nhưng “họ” đã bôi trét lên đó những gì tai hại nhất. Chỉ có lòng bao dung với ánh sáng của tình thương dẫn đường mới có thể giúp chúng tôi thoát khỏi những ảo tưởng để trải lòng tiếp nhận những thông tin mới.

Tôi yêu quê hương xứ sở vô cùng, tôi nhớ những nón lá những đôi vai gầy một nắng hai sương, nhưng sao những ngọn núi những dòng sông giờ đây đã điêu tàn tan hoang đến vậy, nhưng sao những người tôi yêu dù chăm chỉ làm ăn, chịu thương chịu khó mà phải sống một cuộc sống cơ cực và mất tự do đến thế. Vậy nên tôi đã quyết tâm truy tìm và kiểm chứng lại tất cả những gì tôi đã được học , và mỗi lần những sự thật trần trụi được phơi bày là những lần lòng tôi lại mang thêm nhiều những vết thương .

Chính vì thế nên mặc dù biết rõ sẽ gặp nhiều rắc rồi từ phía chính quyền cộng sản nhưng tôi cảm thấy mình có trách nhiệm phải nói cho thế hệ trẻ hôm nay và mai sau biết được nguồn gốc và ý nghĩa của 2 lá cờ: đỏ sao vàng và vàng ba sọc đỏ cùng những trải nghiệm trên con đường thay đổi nhận thức của mình . Để từ đó những chủ nhân tương lai của đất nước quyết định đâu là sinh lộ cho quê hương.

Cờ vàng ba sọc đỏ :

Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi biết đến lá cờ vàng ba sọc là vào khoảng thời gian tôi học cấp 2, khi tôi nghe các anh lớn bàn chuyện với nhau về hát nhạc vàng nhạc đỏ, tôi đã thắc mắc tại sao lại có sự phân biệt này, còn hỏi “làm răng để khi nghe biết được cái mô là nhạc vàng cái mô là nhạc đỏ”. Tất nhiên tôi bị mấy anh gỏ to đầu nói “mi ngu lắm nhạc vàng là nhạc phản động mi đã nghe ai nói cờ vàng ba que xỏ lá của bọn ngụy chưa , mi cứ thấy ai hát lè nhè như Duy Khánh, Chế Linh là nhạc vàng, mi cứ thấy mấy cái video có cảnh trai gái hở hang nhảy nhót quấn lấy nhau trên sân khấu có mấy thằng lính cầm cờ ba que chạy lui chạy tới là nhạc vàng...”

Nể phục trước những kiến giải sâu xa của các anh lớn ,thế là từ đó tôi có thêm hiểu biết quý báu về cái gọi là nhạc vàng, cờ vàng, và thỉnh thoảng để ra vẻ hiểu biết với tụi bạn cùng trang lứa tôi dạy lại chúng nó cụm từ “cờ vàng ba que xỏ lá” một cách đầy tâm đắc với kiến thức của mình.

Và hiện nay khi nhìn lại thế hệ các em tôi, tôi thấy các em cũng không hiểu biết hơn tôi ngày trước là bao, nhưng điều đáng buồn hơn là ngay cả các anh tiến
Tiến Sĩ

(2) cũng không biết hay cố tình không biết, làm sao có thể giải thích cho mọi người hiểu được vấn đề 1 cách trọn vẹn, khi để hiểu được nguồn gốc và tính dân tộc của 2 lá cờ thì phải lội ngược dòng lịch sử để tìm rõ căn nguyên, lại càng khó hơn khi nhiều trang web ở Hải Ngoại bị đặt tường lửa, phương tiện truyền thông trong nước thì đều là công cụ của đảng, và toàn bộ sử liệu từ đầu thế kỷ 20 cho đến nay trong các thư viện và nhà sách Việt Nam đều là sách của đảng được nhào nặn bởi những “sử nô” danh tiếng thường xuyên xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, thế nên chỉ nghe tên thôi bọn trẻ cũng có thể hoàn toàn tin là sự thật, trong mắt trẻ thơ những gì được đăng tải trên truyền hình, sách vở và báo chí đều là sự thật, thế nên hỡi ôi các nhà báo các nhà làm phim các nhà giáo dục quí vị có thấy day dứt lương tâm khi đã đánh lừa niềm tin của con em chúng ta hay không?

Chính vì thế nên thỉnh thoảng ở các diễn đàn tiếng nói tự do của người dân Việt Nam trên yahoo, paltalk, và gần đây là phong trào viết blog không tránh khỏi có nhiều lời lẽ miệt thị hay tẩy chay cờ vàng.

Nay tôi xin được lược trích lại một số tư liệu (3) để lần nữa xác định rằng lá cờ vàng đã có từ trước khi nền Đệ Nhất Cộng Hòa ra đời.

1. Long Tinh Kỳ (1802-1885) : Quốc Kỳ nguyên thủy của triều đình Nhà Nguyễn



Đối chiếu với các tài liệu được tham khảo thì lá quốc kỳ đầu tiên trong thời nhà Nguyễn đã được đặt tên bằng tiếng Hán là "Long Tinh Kỳ". (Ghi chú cho tuổi trẻ Việt Nam: Ý nghĩa của các chữ Hán như sau: Kỳ là cờ. Long là Rồng, biểu tượng cho hoàng đế, có màu vàng. Râu tua màu xanh dương chung quanh tượng trưng cho Tiên và cũng là màu đại dương, nơi Rồng cư ngụ. Tinh có nghĩa là ngôi sao trên trời, mà cũng có nghĩa là màu đỏ. Màu đỏ còn biểu tượng cho phương Nam và cho lòng nhiệt thành. Long Tinh Kỳ là Cờ Rồng có chấm Đỏ viền tua xanh, biểu hiệu cho một dân tộc có nguồn gốc Rồng Tiên ở phương Nam vùng nhiệt đới.)

2. Đại Nam Quốc Kỳ (1885-1890)



Đây là hình lá cờ Đại Nam của triều đình Đồng Khánh, được tìm thấy qua tài liệu của người Tây phương.

Tuesday, April 13, 2010

Chi Tạ Phong Tần - TƯỜNG THUẬT SỰ VIỆC TÔI BỊ BẮT NGÀY 13/4/2010









Bao nhiêu quan chức ở Hà Giang mua dâm nữ sinh?

Trân Văn, phóng viên RFA
2010-04-12

Năm ngoái, vụ án “mua dâm người chưa thành niên”, xảy ra tại trường trung học Việt Lâm, huyện Vị Xuyên, tỉnh Hà Giang, từng khiến công chúng bàng hoàng.

AFP photo/Hoang Dinh Nam

Một học sinh đạp xe ngang qua pano có ghi "Xâm hại tình dục trẻ em là tội ác" trên đường phố Vũng Tàu.

Người mua dâm hàng chục nữ sinh theo học tại ngôi trường đó là ông Sầm Đức Xương, hiệu trưởng của trường này.

Hủy án sơ thẩm

Năm nay, công chúng sửng sốt hơn khi toà án cấp phúc thẩm tuyên hủy bản án sơ thẩm để điều tra lại từ đầu, vì toàn bộ quá trình điều tra, truy tố, xét xử ở cấp sơ thẩm được nhận định là có nhiều sai sót.

Có nhiều dấu hiệu cho thấy, những sai sót đó là cố tình, nhằm bao che hành vi “mua dâm người chưa thành niên” của hàng chục viên chức, trong đó có ông Nguyễn Trường Tô, Chủ tịch tỉnh Hà Giang.

Thậm chí có cả những dấu hiệu cho thấy, đã có hai nạn nhân là nữ sinh Nguyễn Thị Thanh Thúy và nữ sinh Nguyễn Thị Hằng bị biến thành tội phạm để che đậy cho những tội phạm khác.
Về phía tôi, đây là vụ án không có căn cứ để truy tố hai cháu về tội môi giới mãi dâm. Căn cứ vào tính nhân đạo trong luật pháp Việt Nam thì không nên áp dụng biện pháp tạm giam đối với các cháu.
Luật sư Trần Đình Triển

Sau hai tháng được “điều tra lại từ đầu”, vụ án này đang diễn tiến thế nào?

Vẫn bị tạm giam


Trân Văn phỏng vấn Luật sư Trần Đình Triển, Trưởng Văn phòng Luật sư Vì Dân, nơi nhận bào chữa miễn phí cho nữ sinh Nguyễn Thị Thanh Thúy và nữ sinh Nguyễn Thị Hằng.

Ông kể: “Sau khi Tòa án Nhân dân tỉnh Hà Giang hủy án, trả hồ sơ điều tra lại từ đầu, công an của huyện Vị Xuyên đã trực tiếp điều tra nhưng cách đây khoảng chừng một tháng thì công an tỉnh Hà Giang đã rút vụ án lên để trực tiếp điều tra.
Về phía tôi, mặc dầu rất bận nhưng cũng đành phải chấp nhận theo vụ án này đến cùng, cho dù có thể tốn kém, có thể vất vả, tôi đã chấp nhận làm việc miễn phí cho cả hai cháu: cháu Thúy và cháu Hằng.

Cách đây hai tuần thì tôi đã làm việc với Văn phòng Cơ quan cảnh sát điều tra của công an tỉnh, có vào trại tạm giam cùng với điều tra viên để gặp hai cháu.
Tôi hỏi các cháu, lần này, trong quá trình tiến hành điều tra lại thì các điều tra viên xét hỏi có gì mà các cháu cảm thấy không hài lòng không?
Các cháu trình bày là các điều tra viên mới, tiến hành điều tra lại vụ này thì họ lấy lời khai của các cháu đúng pháp luật, ghi chép rất đầy đủ ý kiến của các cháu.

Trong công tác tạm giam thì cháu Hằng không có việc gì, riêng cháu Thúy, sau phiên tòa, cháu không được giải quyết cho gia đình thăm nuôi cũng như không cho gia đình gặp, với lý do là cháu làm mất trật tự trong trại tạm giam. Tôi có hỏi mất trật tự thế nào, thì cháu nói là trong trại, người ta nhắn từ phòng nọ sang phòng kia, để đi cung hay là ra xét xử thì không bị làm sao, riêng cháu thì lại bị xử lý là không được thăm nuôi.

Hai nữa là tình hình bệnh tật của cháu cũng rất là phức tạp, bệnh xá thì không đủ khả năng để khám bệnh mà không đưa cháu đi ra bệnh viện bên ngoài để chữa chạy cho cháu.

truong-viet-lam-250-blog.yu.jpg
Trường THCS Việt Lâm, nơi ông Sầm Đức Xương làm hiệu trưởng. Photo courtesy of blog.yume.vn
Tôi đã đề đạt điều tra viên, làm việc với cơ quan quản lý trại giam của công an tỉnh Hà Giang là không nên áp dụng biện pháp không cho thăm nuôi với phụ nữ mà khi phạm tội đang còn vị thành niên, thứ hai nữa là phải đề nghị giải quyết cho cháu khám bệnh ngay.
Tôi cũng đã làm việc với điều tra. Nếu đã trả hồ sơ điều tra lại thì người ta phải xem xét lại từ đầu để xem có tội hay không có tội, áp dụng biện pháp ngăn chận hay không áp dụng biện pháp ngăn chận.

Về phía tôi, đây là vụ án không có căn cứ để truy tố hai cháu về tội môi giới mãi dâm, thứ hai nữa là sau khi hủy án thì cơ quan điều tra đã có vài ba tháng để làm việc và cũng đã lấy lời khai tương đối rồi. Thứ ba nữa là căn cứ vào tính nhân đạo trong luật pháp Việt Nam thì không nên áp dụng biện pháp tạm giam đối với các cháu. Gia đình của hai cháu đã làm đơn bảo lãnh để cho hai cháu được tại ngoại.”

Trân Văn: Kết quả thế nào ạ?

Luật sư Trần Đình Triển: “Kết quả đến bây giờ là các cháu vẫn chưa được tạm tha.
Văn bản kiến nghị của tôi đã được một số đồng chí lãnh đạo các cơ quan có chức năng của đảng và nhà nước quan tâm, đó là ý kiến của đồng chí Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng, Ủy ban Tư pháp Quốc Hội đã có văn bản cho Bộ Công an, Tòa án Nhân dân Tối cao và Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao.
Vừa qua tôi được biết là phía Tòa án Nhân dân Tối cao cũng đã có văn bản do ông Đặng Văn Phương, Phó Chánh án Tòa án Nhân dân Tối cao ký, gửi cho Viện Kiểm sát Tối cao, đề nghị kiểm sát điều tra và xem xét.

Tôi cũng được biết là một số cơ quan trung ương đã lên Hà Giang và đang tiến hành xem xét vụ việc.
Về phía tôi thì tôi cho rằng dù xem xét gì nữa thì cơ quan trung ương phải tiến hành, còn nếu để cơ quan địa phương làm thì tôi cho rằng sẽ không đảm bảo tính khách quan và sẽ có nhiều điều không thuận lợi xảy ra.”

Dễ bỏ sót tội phạm


Trân Văn: Thưa anh Triển, theo một vài nguồn tin mà chúng tôi có thì đã có một số áp lực đối với nhân chứng, đối với gia đình của cô Hằng và cô Thúy, thậm chí là cũng đã có những biểu hiện không bình thường, nhằm gây áp lực đối với luật sư tham gia bảo vệ quyền lợi cho hai bị cáo vị thành niên là anh.
Anh có thể cho thính giả của chúng tôi biết những tin đồn đó là như thế nào không?

Bây giờ chúng ta phải khách quan, nếu cơ quan trung ương không làm thì rất khó để làm. Tôi cho rằng không phải chỉ có 15 cháu này và mấy ông ấy đâu, mà còn rất nhiều nữa.
Luật sư Trần Đình Triển

Luật sư Trần Đình Triển: “Những áp lực, thậm chí đe dọa, thậm chí mua chuộc, thậm chí dùng những lời lẽ không hay, hay là phân tích ngược lại đối với gia đình hai cháu bé, cũng như việc gặp gỡ các nhân chứng, đặc biệt là nhiều sự kiện chứng minh sự việc đó và kể cả bản thân tôi...
Tất cả những điều đó tôi nghe nhưng anh cũng phải thông cảm cho tôi là tôi đang nghe, tôi mới được nghe và nghe qua nguồn nọ, qua người kia, kể cả gia đình của các cháu cũng có gọi điện nói với tôi, và nhiều người khác cũng nói với tôi những lời như vậy.

Tuy nhiên, tôi chưa có bằng chứng xác thực để kết luận. Do đó về phía tôi thì cũng chỉ đặt giả thuyết là phòng ngừa, trong công việc phải phòng ngừa để làm cho đúng, cho tốt, theo đúng pháp luật. Tôi là một luật sư thì tôi nghe và chưa có bằng chứng thì tôi chưa dám kết luận về vấn đề đó.”

Trân Văn: Thưa anh Triển, với kinh nghiệm của một luật sư chuyên về tranh tụng, theo anh, liệu là những áp lực từ dư luận, những tin mà theo anh là chưa kiểm chứng cho nên chưa thể tường thuật chi tiết, chưa thể kết luận, có thể tác động đến các nhân chứng, đến gia đình của các bị cáo và nó có thể khiến cho vụ án chuyển dịch theo một hướng hoàn toàn khác, không đúng với sự thật khách quan hay không?

Luật sư Trần Đình Triển: Đấy là vấn đề. Để giải quyết vấn đề đó, tôi đã vào trại tạm giam, có chứng kiến của Phó Thủ trưởng Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Hà Giang, vì khi đó có dư luận cho rằng, các cháu vu khống và thứ hai là chỉ theo lời khai của các cháu thì chưa đủ căn cứ để kết luận về cái gọi là "danh sách đen".

nguyentruongto-200.jpg
Ông Nguyễn Trường Tô, một quan chức mua dâm nữ sinh ở tỉnh Hà Giang. Photo courtesy of blog Pham Viet Đao
Để giải quyết vấn đề đó thì tôi hỏi từng cháu, thứ nhất là cháu Hằng, sau đó gặp cháu Thúy về mối quan hệ của các cháu với ông Nguyễn Trường Tô.
Đối với cháu Hằng thì cháu Hằng tự nguyện, đó có thể là quan hệ tình dục với vị thành niên, nhưng đối với cháu Thúy thì có những dấu hiệu là một vụ cưỡng dâm có tổ chức.

Hôm đó, cháu Thúy khai là ngày mai thi thì hôm nay ông Sầm Đức Xương gọi cho cháu, ra lệnh cho cháu phải nghe và thực hiện theo lời của một phụ nữ. Cháu bảo rằng ngày mai thi rồi cho nên không thể đi được thì thầy Xương nói rằng, nếu không đi thì kể cả học cũng không đậu, còn đi thì không học cũng đậu.

Cháu buộc phải nghe, đến khách sạn để gặp một phụ nữ chính là người lễ tân của khách sạn. Ngoài người phụ nữ đó thì gặp anh Sáng là Phó bí thư của Huyện đoàn Vị Xuyên - người cháu rất biết vì cháu là cán bộ đoàn của trường.
Phó Bí thư Huyện đoàn đưa cháu lên phòng gặp một người và giới thiệu đó là ông Nguyễn Trường Tô, chủ tịch tỉnh. Sau đó thì ông Nguyễn Trường Tô quan hệ với cháu và ra về.

Tình tiết này thì không phải là quan hệ tình dục với vị thành niên nữa mà ở đây là một vụ cưỡng dâm và có tổ chức.
Cái này rất dễ để xác minh, rất nhiều giải pháp để làm. Tôi lấy ví dụ, yêu cầu cơ quan viễn thông cung cấp các số điện thoại giao dịch với nhau trong ngày mà các cháu khai.

Bây giờ chúng ta phải khách quan, nếu cơ quan trung ương không làm thì rất khó để làm. Tôi cho rằng không phải chỉ có 15 cháu này và mấy ông ấy đâu, mà còn rất nhiều nữa. Theo như tôi biết là còn nữa.
Ngay tại tòa, ông Sầm Đức Xương cũng đã nói rằng, Bí thư Đoàn trường nói rằng, một số quan chức của tỉnh thường lấy xe đón các cháu ở cổng trường. Ai ở phiên tòa hôm đó cũng nghe ông Sầm Đức Xương nói như vậy.

Rõ ràng ở đây không phải chỉ có một người mà còn những người khác. Chúng ta chưa khai thác hết tất cả những nguồn thông tin của các cháu thôi.
Do đó nếu trung ương không vào cuộc thì tôi cho rằng thông tin sẽ bị bưng bít, bởi nó liên quan không chỉ ông Tô mà dây mơ rễ má đến ông nọ, ông kia, con ông nọ, cháu bà kia, có cơ sở để mà nói rằng không có thì sẽ tạo khó khăn trong công tác điều tra.”

Trân Văn: Cảm ơn anh Triển. Chúc anh khỏe và bình an.

http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/How-many-officials-of-Ha-Giang-province-did-have-sex-with-schoolgirls-Trvan%20%20-04122010164640.html