Thursday, July 23, 2009

Nỗi Nhục 16 chữ vàng: càng khiếp nhược với Bắc Kinh càng hung hãn với dân tộc

Tối hôm qua, blogger Quỳnh Như đã bị cơ quan an ninh câu lưu, vì cô đã mặc chiếc áo có khẩu hiệu “SOS, giữ mầu xanh và an ninh cho đất nước”.

Chúng tôi được tin sở dĩ blogger Quỳnh Như, một người trẻ quê quán ở Nha Trang, chủ nhân của blog Mẹ Nấm, bị câu lưu và tra vấn là vì lực lượng an ninh cho là mặc áo có khẩu hiệu như thế sẽ làm phương hại đến nền an ninh quốc gia.

Từ chuyện cái áo…

Trước tình trạng tất cả mọi tiếng nói nêu lên sự khác biệt đều bị bắt bớ, giam cầm và quy cho tội “tuyên truyền chống phá nhà nước”, người dân Việt Nam đã phải vận dụng óc sáng tạo trong việc biểu lộ quan điểm của mình.

JPEG - 13.8 kb
Ở Nha Trang (hình của THTNDC)

Gần đây, một số áo thung mầu xanh lá mạ với khẩu hiệu “SOS, giữ mầu xanh và an ninh cho Việt Nam” đã được nhóm “Người Việt Yêu Nứơc” ở VN in ra và phân phát miễn phí tới những thành phố lớn như Hà Nội, Sài Gòn, Nha Trang và Đà Nẵng.

Nhưng người ta không ngờ là nhà nước Việt Nam không những chỉ quản lý và chi phối tất cả các phương tiện truyền thông, mà còn muốn quản trị trang phục của người dân nữa.

Tối hôm qua blogger Quỳnh Như, chủ nhân của blog Mẹ Nấm, đã bị an ninh câu lưu để tra vấn hơn 6 tiếng đồng hồ chỉ vì cô đã mặc chiếc áo này. Hà Giang tìm hiểu sự việc qua trao đổi với blogger Quỳnh Như:

Hà Giang: Chào blogger Quỳnh Như, xin cô vui lòng cho biết lý do vì sao mà tối hôm qua cô đã bị lực lượng an ninh câu lưu không ạ?

Blogger Quỳnh Như: Em bị mời là vì em mặc cái áo xanh mầu đọt chuối ở giữa phía trước nó có chữ “NO Bô-xít, Hòang Sa Trường Sa là của VN” còn sau lưng thì nó có dòng chữ “Người Việt Yêu Nước SOS, giữ mầu xanh và an ninh cho Việt Nam”.

Họ nói với em lý do chính họ mời em là vì em mặc cái áo đó. Theo lời của họ là mời lên làm việc, kiểu là nếu mà không đi thì cũng không nên thân, họ nói là hợp tác về an ninh quốc gia thì mình phải đi thôi.

…Đến an ninh quốc gia

Hà Giang: Vậy cái áo mà Quỳnh Như mặc xuất xứ từ đâu, và tại sao việc mặc một cái áo lại khiến cho Quỳnh Như bị nhà nước bắt lên để điều tra về những việc liên quan đến an ninh quốc gia?

Blogger Quỳnh Như: Cái áo đó do tổ chức Người Việt Yêu Nước họ in, in trong nước, họ có kêu gọi thì mình nhận mình mặc.

Em mặc áo này một tháng rồi. Lúc em mặc cái áo đơn giản em chỉ nghĩ tôi góp một phần tiếng nói “Hòang Sa Trường Sa là của Việt Nam, giữ mầu xanh và an ninh cho VN”, nhưng mà em không nghĩ là nó quan trọng đến mức độ như ngày hôm nay.

Chị phải biết là em đi “làm việc” từ lúc 5 giờ chiều mà đến 11 giờ rưỡi đêm mới được nghỉ. Họ nói là họ sẽ làm việc trong một vài ngày cho nên là em không được biết là lý do an ninh quốc gia gì.

Hà Giang: Quỳnh Như vừa nói là đã mặc chiếc áo này một tháng rồi, vậy thì tại sao bây giờ Quỳnh Như mới bị công an bắt về điều tra, và họ có giải thích là tại sao mặc áo này lại ảnh hưởng đến an ninh quốc gia không ạ?

Blogger Quỳnh Như: Lúc đó có vẻ nó không là chiến dịch, nhưng bây giờ hình như bên người Việt Yêu Nước họ lại kêu gọi thành một chiến dịch cho nên là em nghĩ bên an ninh họ lưu tâm về vấn đề này.

Giống như hồi nãy bên an ninh họ giải thích với em là nếu như là một người hai người mặc thì không sao, đằng này, nếu như mà ai cũng mặc cùng một mầu xanh như em thì nó đâm ra nó lộn xộn. Đó là câu mà em nhận được giải thích như vậy.

Hà Giang: Quỳnh Như có thể kể lại diễn tiến của buổi làm việc dài hơn 6 tiếng đồng hồ của cô với lực lượng an ninh chỉ vì việc cô đã mặc chiếc áo này không?

Blogger Quỳnh Như: Họ hỏi là em có liên quan gì đến Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ không. Họ nói là họ biết hết rồi, họ nói là họ có người ở trong Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ, cái gì em làm là họ biết hết. Em nói em cũng có kết nối với blog Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ.

Rồi họ còn hỏi là em có biết là họ in bao nhiêu áo không.

Và lúc đầu tiên thì an ninh nói là em chỉ cần giao nộp 2 cái áo là xong. Nhưng lúc đi xong ra thì họ lại bảo về tịch thu máy tính, thế nhưng em không chịu, thế là họ nói là OK, về tới nhà thì họ sẽ kiểm tra máy tính ở nhà thôi.

Sau khi họ kiểm tra thì họ chỉ thấy mình cũng chỉ xài máy tính bình thường lướt web. Rồi họ kiểm tra các files trong máy tính. Tình hình là họ niêm phong máy tính, chứ em không đồng ý cho họ mang đi, tại vì em nói là cứ để ở nhà, còn làm việc gì thì ngày mai em sẽ mang cục CPU đó lên cho mọi người làm việc.

Quyền tự do?

Hà Giang: Cảm tưởng của Quỳnh Như về sự kiện này như thế nào? Cô có đồng ý là mặc áo có khẩu hiệu “SOS, giữ mầu xanh và an ninh cho VN” có thể ảnh hưởng đến an ninh quốc gia không?

Blogger Quỳnh Như: Chị phải tưởng tượng là em giống như tội phạm vậy đó. Từ thứ Sáu là bắt đầu có người luôn luôn theo dõi ở nhà, tức là đến nỗi thậm chí hàng xóm còn chạy đến hỏi là nhà em làm cái gì, công an nó rình bắt ai trong nhà em vậy?

JPEG - 12.5 kb
Trên đường phố Sài Gòn (hình của THTNDC)

Hồi giờ không có làm chuyện gì đến nỗi mà phải làm cho kinh thiên động địa như vậy! Nếu mà mình chỉ mặc có cái áo không thì làm sao lộn xộn được xã hội. Nếu mà mặc áo mà lộn xộn xã hội, thì hóa ra cái xã hội này nó dễ lộn xộn quá! Họ vô nhà em một lần, tức là lần đâu tiên buổi chiều thì chỉ có bẩy người thôi.

Trước khi em về nhà thì bên cạnh nhà hàng xóm của em có tới bốn năm sáu bầy ông công an lận. Công an thì canh ở hai đầu nhà từ sáng cho đến tối, thì cái đó cũng là một cách mà họ đàn áp, truy áp tinh thần của những người xung quanh mình, mẹ em còn xỉu lên xỉu xuống.

Hà Giang: Quỳnh Như có sợ không? Sau buổi làm việc ngày hôm nay và những ngày sắp tới nữa, sau khi tất cả qua đi rồi thì Quỳnh Như có dự định sẽ tiếp tục viết blog nữa hay không?

Blogger Quỳnh Như: Khi chứng kiến những cảnh rất thật, rất bất công xung quanh mình, thậm chí mình là nạn nhân nữa, thì em mới nghĩ ra là thật sự thì nhà nước không bảo vệ người dân, từ cấp nhỏ đến cấp lớn.

Cho nên trong blog của em em chia xẻ rất là nhiều điều, tại vì em là một người công giáo, em có những cái khó khăn như thế nào, thậm chí chỉ cần mình suy nghĩ khác mọi người một chút, tức là mình quan tâm tới những điều mà nó bị dạng là bưng bít, trong suy nghĩ của mọi người thì mình cũng đã là phản động rồi, cho nên em có chia xẻ về những điều đó trong blog của em.

Trăn trở nhất là quyền tự do, tức là tự do và dân chủ, tự do tìm hiểu thông tin, tự do bầy tỏ chính kiến, và dân chủ tức là mình làm chủ đất nước thì mình nói, ít nhất phải có người lắng nghe, chứ không phải là bị đàn áp như hôm nay em thấy.

Bây giờ chính xác là em đang rất sợ! Em sợ chứ! Nhưng mà em nghĩ rồi, sợ thì sợ nhưng mà em vẫn làm, tại vì đơn giản một cá nhân chỉ cần nghĩ như thế này: “Nếu như mà mình không nói thì ai nói?” Chỉ cần nghĩ như vậy thôi! Thấy bất công thì mình phải nói. Đúng mình nói đúng, sai mình nói sai. Chứ mình im lặng thì nó không có gì thay đổi hết.

Hà Giang: Cảm ơn blogger Quỳnh Như đã dành thì giờ cho buổi nói chuyện với chúng tôi ngày hôm nay.

Đầu Năm Nhớ Chuyện Đảng CSVN Dâng Đất Cho Ngoại Bang

Author: Nguyễn Thị Thu Mai

ĐDCND - Nguyễn Thị Thu Mai hiện là đảng viên đảng CSVN. Mặc dù vẫn còn nằm trong guồng máy của nhà cầm quyền nhưng chị đã can đảm tham gia đảng DCND để cùng đấu tranh cho một Việt Nam tự do, dân chủ và toàn vẹn lãnh thổ.

Nhân dịp đầu năm Kỷ Sửu, tôi xin gửi đến anh chị em lời chúc mừng, đoàn kết một lòng hơn nữa cho sự nghiệp đấu tranh giữ nước trước nguy cơ bị ngoại xâm.

Ngày xưa Vua Lý Thái Tông có câu :

Quote:
Sông núi nước Nam vua Nam ở

Rành rành định phận tại đất trời

Cớ sao Bắc Triều sang xâm phạm

Chúng bây sẽ bị đánh tơi bời


Hay Nguyễn Trải từng viết :

Từ Triều Lý Trần bao đời xây nền độc lập
Cùng Hàn Đường Tống Nguyên, mỗi bên hùng cứ một phương

Đó là chuyện ngày xưa của cha ông ta từng dựng nước và giữ nước. Tuy thời nào cũng có kẻ tham sanh chay theo TC bán nước cầu vinh nhưng không phải đất nước mình không có nhân tài, vì nước quên mình nhằm đánh đuổi quân Tàu ra khỏi đất nước. Vậy mà ngày nay, vì lợi ích của mình, đảng CSVN đã cấu kết với TC để mưu cầu mưu sự riêng cho đảng.

Mới đầu năm 2009, vào 16 giờ ngày 01/01/2009, Việt Nam đã ký kết cắt đất cho TC, nhường một phần đất Tỉnh Cao Bằng, Bắc Cạn (Thác Bản Dốc) cho TC. Việc này không ngoài dự đoán của nhiều đảng viên đảng CSVN, trong đó có tôi. Tuy nhiên bất ngờ là sự kiện ký kết lại đến quá nhanh như vậy. Vì sau chuyến đi TC của ông Nguyễn Minh Triết và Nông Đức Mạnh, những giao ước của hai ông này với TC thế nào không ai trong nhân dân biết, luôn cả đảng viên cấp thấp và trung trong đảng CSVN cũng bị dấu kín. Ngày xưa cha ông ta đấu tranh để giử đất, mở rộng bờ cỏi, ngày nay đảng CSVN lại bán đất cầu vinh. Thử hỏi như vậy có xứng đáng với sự hy sinh xương máu của tổ tiên không ? Có đảng nào lại đem đất nước bán rẻ, sang nhượng, chia cắt không ? Tội trạng của ông Phạm Văn Đồng đem hai đảo Trường Sa – Hoàng Sa nhượng cho TC thì ai xử đây ? Tội trạng của Đảng CSVN nhượng đất, nhượng đảo thì bản thân chúng ta là đảng viên của đảng CSVN nghĩ gì ? Phản ứng thế nào cho khỏi nhục ? Khỏi mang tội bán nước với dân tộc ?

Tôi tự hỏi kẻ bán nước cầu vinh, nhường đất nhường đảo cho ngoại bang thì sẽ bị xử như thế nào ? Khép vào tội gì đây ? Bao giờ thì nhân dân Việt Nam mới có cơ hội đưa những kẻ phản bội ra xét xử ? Một đảng cầm quyền nhục nhả đến độ bị nhân dân nước Nhật ví như là “giòi bọ” thì còn gì là danh dự, quốc thể nửa chứ. Liệu chúng ta cứ tiếp tục im lặng, không dám lên tiếng đấu tranh, không dám vạch ra tội ác xấu xa của họ. Cứ tiếp tục sống yếu hèn như vậy thì thử hỏi rồi đây tương lai của nhân dân Việt Nam sẽ ra sao ? Lại tiếp tục làm thân nô lệ cho ngoại xâm khi mà đất nước đã bị đảng CSVN dâng hiến cho ngoại bang. Chúng ta sống ngay trên xứ sở của mình mà lòng không còn tự hào nữa, nhục nhả khi thấy đảng CSVN đang rước voi về dày mã tổ, nhục mất nước sẽ theo chúng ta suốt đời khi Trường Sa - Hoàng Sa vẫn còn nằm trong tay TC.

Tù binh TC tại LạngSơn 1979

Các bạn đảng viên đảng CSVN ơi, các bạn có bao giờ đặt vấn đề là tại sao đảng của chúng ta lại để mất nước một cách dễ dàng như thế ? Chúng ta từng tự hào là một đảng cách mạng mà, từng đánh thắng biết bao giặc ngoại xâm, nào diệt đế quốc Pháp, thắng Mỹ xâm lược, ngăn chận giặc bá quyền TC. Vậy mà giờ đây, đảng viên lại giương mắt nhìn đất nước của cha ông rơi vào tay giặc. Ngày xưa, vì yếu hèn nên vua ta đã ký hiệp ước nhường 3 tỉnh Bắc Kỳ cho Pháp, ngày nay đảng CSVN vì nhu nhược, tham quyền cố vị nên ký hiệp ước Quý Sữu 2009 nhường đất đai lãnh hải cho giặc bá quyền TC.

Chúng ta phải làm gì đây hởi các đảng viên đảng CSVN, đừng quay lưng lại với dân tộc, đừng phản bội lại đất nước. Chúng ta đã từng theo đảng để đánh Pháp, đuổi Mỹ nhưng bây giờ không thể mù quáng nghe theo Đảng CSVN để cam tâm phản bội tổ tiên, bán đất nước cho ngoại bang. Làm gì đây hởi bà con, anh em, nhân dân trong và ngoài nước ? Làm gì để giử cho Tổ Quốc khỏi rơi vào tay giặc ngoại xâm ? Làm gì đây hởi thanh niên sinh viên để quê cha đất Tổ khỏi phải mất dần vào tay TC ?

Nhân dịp đầu năm, tôi chúc đồng bào nhân dân trong và ngoài nước an khang, thịnh vượng và hảy làm tất cả những gì có thể được để giữ cho bờ cỏi tổ tiên, cội nguồn dân tộc không bị chiếm đóng bởi giặc ngoại xâm.

Nguyễn Thị Thu Mai Việt Nam 05/01/2009

Sunday, June 7, 2009

Vietnam farmers fall to bauxite bulldozers

Jun 2, 2009

By Tran Dinh Thanh Lam

HO CHI MINH CITY - A plan to mine bauxite deposits in Vietnam’s Central Highlands, and whose opponents include famed general Vo Nguyen Giap, has provoked dissent even in the companies involved while already tearing up the livelihoods of tea and coffee farmers in nearby towns.

"Hills that used to be plantations of tea have already been bulldozed into a 50-hectare site to locate the bauxite project," the state-controlled Tuoi Tre newspaper has reported from Lam Dong province, the location of one of the planned mines.

"The same thing has happened to the coffee hills in Dak Nong province, but on a larger scale - the construction site may stretch to 200 hectares," Tuoi Tre said of the second proposed mine site.

The government’s plan to mine bauxite for the production of aluminum has resulted in an outpouring of concern on the part of Vietnamese environmentalists and scientists.

Last month, amid the rising concerns, Prime Minister Nguyen Tan Dung called for a thorough review of bauxite mining projects and a look at ways to better monitor its impact, and ensure that environmental standards are followed.

A seminar on the issue was held in the Vietnamese capital Hanoi, co-sponsored by the Ministry of Commerce and Industry (MCI) and the Vietnam’s Union of Science and Technology Associations.

"In past years, the Central Highlands has focused on agricultural plantations, but its economic results have been limited and the life of local inhabitants remains difficult with poor infrastructure and low cultural standards," Nguyen Manh Quan, director of MCI’s heavy industries department, told the 50 scientists gathered at the seminar.

"Bauxite has been defined as an important force for socio-economic development of the region," he said.

The comments were the latest in a string of public statements by senior Communist Party officials since the prime minister approved a directive to allow the mining and processing of bauxite ore in late 2007. Vietnam is believed to have the world’s third largest reserves of bauxite, at 5.5 billion tonnes.

The directive allowed the state-run Vietnam Coal and Mineral Industries Group (Vinacomin) to go into a joint venture with a Chinese company to build an aluminum factory and prepare for major mining operations in the two provinces of the fertile central part of the country.

"Each project will produce 600,000 tonnes of aluminum, creating some 2,000 jobs and earning US$150 million to $200 million per year," Vinacomin’s president Doan Van Kien said.

Many scientists, environmentalists and cultural experts disagree and have voiced strong concern about the negative impacts of the mining. They also argue that the government is overstating the economic benefits.

"Both projects risk facing huge economic losses," Nguyen Van Ban, a former director of Vinachim, said. "A small rise in cost or decrease in world price will easily make the project unprofitable."

"I don’t know what the rationale is for exploiting bauxite now and not in the 1980s," Nguyen Xuan, a student majoring in environment at the University of Ho Chi Minh City said in an interview. "The government has given two economic reasons: the increasing domestic need for aluminum and its increasing price on the world market."

"Vietnam imports just 100,000 tonnes of aluminum a year - the metal is always available, and its price, therefore, could not increase significantly," he said.

The best-known critic of the plans has been Vo Nguyen Giap, the well-known Vietnamese general and one of the founders of the Vietnamese Communist Party.

In an open letter to the seminar, he asked the government to cancel the bauxite project. "In terms of national interests and sustainable and long-term development, bauxite exploitation will generate critical environmental, social and security effects," his letter said.

In a letter to Prime Minister Dung earlier this year, Giap said he had overseen a study into bauxite mining in the region together with Soviet experts in the early 1980s. At that time, the experts advised against the project because of the "risk of serious ecological damage," it said.

Others have argued the mining would destroy vast forests and crop areas and create mountains of toxic sludge.

Tea growers in Lam Dong province have already witnessed negative impacts as a result of the proposed mining projects.

"I don’t know what kind of benefit I will get from the project, but it’s so miserable to look at these hills denuded of tea plantations," Vu Van Bay, a local farmer whose land has been taken for the mine, told reporters. He said he had tried to find a suitable alternative area of land to cultivate, but "it’s not easy to find a cultivable land since water is so scarce here."

The area has a large lake from which farmers pump water to irrigate their tea and coffee plantations. The bauxite company plans to use this to store "red mud", the name given to the toxic waste generated by bauxite mining.

"There will be no more lake," Le Viet Quang, director of Lam Dong Bauxite, a subsidiary of Vinacomin, which is undertaking the mining, told reporters recently. "Our Chinese partners will dredge the lake and turn it into a reservoir for red mud."

Nguyen Thanh Son, expert in mining and director of Red River Energy, another Vinacomin subsidiary, is one of the fiercest opponents of his group’s bauxite plan.

"Why are we converting an economically productive area into an open pit mine?" Son said, adding that for the same level of investment the rate of return from bauxite mining is far less than coffee growing. "After the bauxite ores are mined, the soil is no longer suitable for growing crops without extensive remediation."

Vinachim officials have claimed these negative impacts will be minimized by the modern Chinese technology that will be used in the mining process, despite the fact similar schemes utilizing the same equipment have in the past been shut down by the Chinese government.

Son said bauxite mining and aluminum production would require extensive water, and thus use up and contaminate the water resources of the region that already lacks water for its industrial crops.

Experts believe that underground sources of water in the Highlands are limited and have already fallen significantly over the last decade due to intense irrigation.

"The ’red mud’ is very dangerous to the environment because 70% of it is sodium hydroxide," said Son. "The only solution is to bury it or contain it permanently and safely." The hilly terrain in the Central Highlands adds to the difficulty of safely storing it.

The large quantity of red sludge could break down any reservoir and become an environment disaster. "With such unsafe storage, red mud could overflow reservoirs or infiltrate the soil and be washed by rainwater into waterways throughout the Central Highlands and down to the southern region of Vietnam," Son said.

(Newsmekong/Inter Press Service)
http://www.atimes.com/atimes/Southeast_Asia/KF02Ae01.html

Friday, June 5, 2009

Australian MP Calls for Internet Freedom in Viet Nam

Wednesday, 27 May 2009

HOUSE OF REPRESENTATIVES PROOF ADJOURNMENT Vietnam SPEECH

Mr SIMPKINS (Cowan) (7.40 pm) On previous occasions I have spoken on behalf of Vietnamese people within the electorate of Cowan and have voiced their concerns that their homeland is being held back by the restrictions imposed by the government of Vietnam. By ‘held back’ I mean that the conditions under which people of Vietnamese origin prosper in Cowan are not shared by those in Vietnam. Vietnamese nationals have no access to the freedoms we hold dear such as democracy, freedom of speech, freedom of religion and freedom of association. I would now like to make mention of one particular restriction that applies in Vietnam: restrictions on the internet.

I am aware that the Vietnamese government has for years been controlling the internet by blocking websites critical of the regime. I also understand that, according to Reporters Sans Frontieres, Vietnam is among the worst countries when it comes to internet freedom. To make the point, in October 2008 the Vietnamese government created a new entity: the Administration Agency for Radio, Television and Electronics Information. That agency’s responsibility is to monitor the internet and control the flow of information from bloggers as the number of internet users continues to rise rapidly.

The new agency falls under the Ministry of Information and Communications which, under a directive known as ‘Circular 07’, in December 2008 updated the government’s powers to censor the internet. According to a senior ministry official:

The state encourages the use of blogs to serve personal freedom but bloggers have to respect social interests and community interests under the laws.

It is very clear that this reference to social and community interests demonstrates an implied threat. The implied threat has been realised. In practice, this official statement means that internet users who post items on the internet deemed to oppose the state face severe penalties. The restrictions include political commentary which criticises the decisions of the Vietnamese Communist Party and the posting of links to sites which are blocked in the country. The new internet decree is ultimately an extension of article 88 which criminalises free speech. Under that article, so called propaganda against the state can be punished by fines and up to 12 years of jail time.

In January 2008, Nguyen Van Hai, a 56-year-old human rights activist who blogs under the name ‘Dieu Cay’, called for a boycott of the Olympic torch relay and advocated for freedom of expression. The planned demonstration was in reaction to Chinese occupation of the Paracel and Spratly Islands in the South China Sea which Vietnam also claims. Security police arrested Dieu Cay on charges of tax evasion in a case widely seen by both domestic bloggers and the international community as punishment for his political expression. Dieu Cay was sentenced to 2½ years imprisonment.

Pham Thanh Nghien, a 32-year-old human right activist, was among a dozen activists arrested in September 2008 after publishing commentary that was critical of government policies on the internet. Just prior to her arrest, Pham Thanh Nghien held a sit-in inside her home to protest police harassment. She was arrested and ever since has been held without trial. Her family has yet to be allowed to visit her.

A 30-year-old mobile-phone repairman, Truong Quoc Huy, was previously arrested at his home in Saigon in October 2005 with his two brothers and a female friend. The group had been taking part in a Paltalk chat room discussion about democracy. They were detained incommunicado for nine months. One month after his release in October 2006, Truong Quoc Huy was arrested again when a dozen police stormed a Saigon internet cafe. He was chatting online. He was subsequently sentenced to six years imprisonment followed by three years of house arrest.

These are examples of the restrictions on rights and the oppression of individuals in Vietnam. I would like to thank the Viet Tan the Vietnam reform party and my friends in the Vietnamese community for keeping me up to date with these issues in Vietnam. The Vietnamese government should immediately release internet activists Mr Nguyen Van Hai, Ms Pham Thanh Nghien and Mr Truong Quoc Huy. The Vietnamese government should start respecting internet freedom and, above all, freedom of expression.

The Vietnamese people of Cowan are a hardworking part of our community. They came to Australia with very little. They came to seek freedom and to prosper in our society. They have done that, and done it well.

When I look around my electorate and see what they have achieved, I wonder what the people who remain in Vietnam could achieve if they were not held back by the restrictive and controlling Communist Party of Vietnam. I again thank my Vietnamese friends in Cowan and across Australia, and I say to those that continue to fight for freedom in Vietnam to keep up the fight, not with weapons, but with technology, courage and faith. I look forward to the day Vietnam will be free again. Carm Urn.

PDF - 32.5 kb